cơn bệnh, nhưng nỗi đau mà chúng tôi chia sẻ cùng nhau là một và tôi nghe
được trong sự im lặng của lão là lão vẫn còn yêu bà ấy.
Ngày mai Walter sẽ từ Luân Đôn tới đây, từ khi tôi về đây tuần nào hắn
cũng gọi cho tôi. Tôi không thể quay lại Luân Đôn. Tản bộ trên con phố
nhỏ nơi bước chân Keira vẫn còn vang vọng, đẩy cánh cửa kính của căn
nhà, đẩy cánh cửa phòng ngủ nơi chúng tôi đã ngủ, là việc quá sức tôi.
Keira nói đúng, chi tiết nhỏ nhất cũng đánh thức nỗi đau.
Keira là một phụ nữ lạ lùng, cương quyết, đôi khi bướng bỉnh, cô ấy
ngốn ngấu cuộc sống với sự ngon miệng có một không hai. Cô ấy yêu nghề
nghiệp của mình và trân trọng các cộng sự. Cô ấy có một bản năng không
thể mắc sai lầm và một tính cách hết sức khiêm nhường. Cô ấy là bạn tôi, là
người tình, người phụ nữ mà tôi yêu thương. Tôi đã đếm những ngày chúng
tôi được ở cùng nhau, ngay cả khi con số đó quá ít ỏi, tôi biết chúng sẽ đủ
để lấp đầy quãng đời còn lại của tôi, giờ thì tôi muốn thời gian trôi thật
nhanh.
Khi đêm đến, tôi nhìn lên bầu trời và nhìn nó theo một cách khác. Có lẽ
một ngôi sao nữa vừa được hình thành trong chòm sao xa vời vợi. Một ngày
kia tôi sẽ lại tới Atacama và sẽ tìm ra nó trong thấu kính của kính viễn
vọng, dù nó có ở đâu trong vòm trời rộng này tôi cũng sẽ tìm ra và đặt tên
cho nó.
Tôi sẽ viết cho em danh sách ấy, tình yêu của tôi ạ, nhưng để sau này,
bởi để làm thế cần phải sống đời tôi trọn vẹn đã.
Walter đã đi tàu cao tốc đến hồi trưa. Tôi ra cảng đón hắn. Chúng tôi lao
vào ôm nhau và khóc rưng rức như hai thằng nhóc con. Dì Elena đang đứng
trên bậc tam cấp cửa hàng, và khi ông chủ quán cà phê kế bên hỏi dì xem cả
hai chúng tôi bị làm sao vậy, dì bảo ông ta đi mà lo cho khách hàng của
mình ấy, ngay cả khi sân hiên của quán cà phê vắng tanh vắng ngắt.
Walter không hề quên cách cưỡi lừa. Trên đường, hắn chỉ ngã có hai lần,
mà lần đầu tiên thực ra không phải do lỗi của hắn; khi chúng tôi về đến nhà,