NGÀY ĐẦU TIÊN - Trang 450

Tôi đã mất gần hết đêm để xem những kỷ niệm mà Keira và tôi lẽ ra phải
khám phá sau khi trở về Luân Đôn. Giữa đám ảnh này, có một vài bức ảnh
chụp vào cái ngày chúng tôi bơi mình trần trên sông Hoàng Hà.

Hôm sau, tôi dẫn Walter ra cảng, tôi đã mang theo bên mình những bức

ảnh. Tại sân hiên của quán cà phê, tôi đã cho hắn xem ảnh, tôi phải kể cho
hắn nghe lai lịch của từng bức. Câu chuyện mà tôi và Keira đã trải qua, từ
Bắc Kinh cho tới đảo Narcondam.

- Vậy là hai người đã tìm ra mảnh ghép thứ hai.

- Mảnh thứ ba, tôi đáp. Những kẻ đã sát hại Keira cũng đang giữ một

mảnh.

- Biết đâu họ không phải là kẻ gây tai nạn?

Tôi cầm đồ vật trong túi áo và đưa cho hắn xem.

- Không thể tin được, hắn thì thầm. Khi nào anh đủ dũng khí quay lại

Luân Đôn, cần phải nghiên cứu kỹ nó.

- Không, làm thế chẳng ích gì đâu, vẫn luôn thiếu một mảnh, nó đang

yên nghỉ ở đáy sông rồi.

* * *

Walter cầm lại túi nhỏ đựng ảnh rồi xem từng tấm một hết sức chăm

chú. Hắn đặt hai tấm ảnh cạnh nhau trên mặt bàn và hỏi tôi một câu lạ lùng.

Trên hai bức ảnh, Keira đang tắm, tôi nhận ra địa điểm chụp. Hắn lưu ý

tôi là trên một trong hai bức, bóng của hàng cây bên bờ sông đổ về bên
phải, còn trên bức ảnh kia, bóng cây đổ sang trái. Trên bức ảnh đầu tiên,
khuôn mặt Keira không tì vết, trên bức thứ hai, trán cô ấy có một vết sẹo
lớn. Tim tôi ngưng đập.

- Anh có nói với tôi là chiếc ô tô đã bị dòng chảy cuốn đi và người ta

không tìm thấy xác của cô ấy đúng không? Vậy thì tôi không muốn gợi ra
trong anh những hy vọng gây nên nỗi xót xa, tuy vậy, tôi tin là anh nên
quay lại Trung Quốc càng sớm càng tốt, Walter gợi ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.