NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 117

“Người ta không vào đại học kỹ thuật chuyên nghiệp để làm báo. Ở

đây người ta làm việc cật lực để kiếm được một công việc tốt,” tôi nói.

“Thật là một quan điểm thiển cận. Thế còn những thứ quanh ta thì

sao? Thức ăn được nấu trong môi trường mất vệ sinh. Phòng thí
nghiệm với những thiết bị lạc hậu. Nhìn thành phố của chúng ta xem.
Vì sao Varanasi lại bẩn thỉu như vậy? Ai sẽ là người làm trong sạch
những con sông của chúng ta?” Đôi mắt đen của Raghav như cháy rực
lên.

“Không phải chúng ta,” tôi đáp trả. “Sống cuộc đời của chính chúng

ta đã đủ khó nhọc rồi.”

Raghav nhặt cái thìa và chĩa nó vào tôi. “Thái độ này” cậu ta nói,

“chính là thứ mà tớ ở đây để thay đổi.”

“Ồ, quên đi,” tôi nói. “Không ai có thể thay đổi được gì đâu. Nhân

viên ký túc xá sẽ không bao giờ nấu ăn như mẹ cậu. Và Varanasi đã là
bãi rác của thế giới hàng ngàn năm nay rồi. Mọi người đến đây để rũ
bỏ tội lỗi của họ. Làm quái gì có ai thèm quan tâm đến cư dân chúng
ta, những người phải xử lý tất cả những thứ rác rưởi mà họ bỏ lại.”

“Này các anh, đừng có nghiêm trọng thế được không? Em chán quá

rồi,” Aarti nói.

“Anh chỉ...” tôi nói.
“Anh ấy không nghe đâu. Anh ấy là Ngài Cứng đầu,” Aarti nói và

véo mũi Raghav. Một cơn run rẩy chạy qua người tôi.

Raghav chìa tay ra và Aarti nắm lấy. Nàng đứng dậy và tới ngồi lên

lòng cậu ta.

Raghav bắt đầu tỏ ra bối rối khi mọi người quay lại nhìn chúng tôi.

Đại học kỹ thuật không thích chứng kiến việc thể hiện tình cảm nơi
công cộng. Những người đang yêu đôi khi không nhận ra họ trông ngu
ngốc như thế nào với thế giới bên ngoài.

“Thôi đi, Aarti,” Raghav nói, đẩy nàng ra khỏi lòng cậu ta. “Em làm

gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.