NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 123

“Ngồi xuống đi bố,” tôi nói và lại gần ôm lấy ông. Người ông ấm

áp.

“Đừng lại gần ta,” ông đẩy tôi ra.
“Bố đang sốt đấy,” tôi nói.
“Đoán xem tại ai?” ông đáp trả.
Tôi không biết phải nói hay làm gì. Tôi thậm chí thấy mình không

xứng đi lấy thuốc từ phòng bên đưa cho ông. Tôi để ông một mình.
Khi ta hủy hoại cuộc đời ai đó, ít nhất ta cũng nên để người đó được
một mình.

“Tớ đã trải qua tất cả những chuyện đó. Cậu chắc phải thảm hại

lắm,” Vineet nói với tôi.

Chúng tôi ngồi trên bậc nước Assi, gần bến tàu. Tôi đã sắp xếp một

cuộc hẹn bí mật với Vineet. Tôi không biết cậu ta rõ lắm. Tôi chỉ mới
gửi email qua lại với cậu ta sau khi tôi đi Kota. Nhưng bây giờ cậu ta
có vẻ là một người đồng hành lý tưởng. Phải, Aarti vẫn giữ liên lạc,
hỏi han sức khỏe tôi và thậm chí còn đi chèo thuyền với tôi. Dù vậy,
tôi chẳng có gì để nói với nàng. Tôi đã nghĩ đến chuyện nhảy xuống
sông Hằng và chấm dứt đời mình. Lúc này, Raghav là người tôi tự
động tránh mặt. Tôi không muốn nhận an ủi từ một anh chàng từ IIT-
BHU, nhất là một người thậm chí còn có vẻ không thèm quan tâm đến
cả bằng cấp của mình.

Vineet, một anh chàng tầm thường như tôi, là người tôi cảm thấy

thoải mái khi ở bên. Cậu ta đã vào cao đẳng kỹ thuật. “Vậy là tớ có thể
nói với mọi người là tớ học Kỹ thuật,” Vineet nói và cười. “Chỉ cần bỏ
qua tên trường là được. Dù sao thì hầu hết mọi người đều chẳng biết
đến nó.”

Tôi nhặt mấy hòn sỏi trên bậc thang và ném thia lia trên mặt sông

thiêng.

“Cậu sẽ ổn thôi, anh bạn,” Vineet nói. “Không bao giờ ổn hoàn

toàn, nhưng ít nhất sẽ ổn hơn bây giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.