NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 154

“Sao cậu lại làm chuyện ấy với chúng tôi?” Ajay bật ra.
“Làm gì?” tôi hỏi. “Các bác dùng nước chứ? Hay là trà?”
“Không,” bác tôi đáp. “Gopal, phải để tâm đến nghiệp chướng của

cháu chứ. Chúa trời đang nhìn đấy. Một ngày nào đấy cháu sẽ phải trả
giá. Đừng làm thế với chúng ta.”

“Làm gì ạ?” tôi hỏi lại. Và tại sao họ lại đến vào lúc đêm tối này?
“Bittoo hôm nay vẫn chưa từ nhà trẻ về,” bác gái nói và bật khóc.

Lần này có vẻ là nước mắt thật chứ không phải những giọt nước mắt
cá sấu trong đám tang của bố tôi.

Họ đến nhà tôi vì Bittoo, đứa con trai bốn tuổi của Ajay mà tôi mới

chỉ nhìn thấy một lần (ngồi trên đùi mẹ nó, trong đám tang bố tôi) bị
mất tích.

“Ồ, khủng khiếp quá,” tôi nói. “Nhưng mà liên quan gì đến nghiệp

chướng của cháu vậy?”

“Chính là bọn ấy, những kẻ muốn mua đất,” bác tôi nói. “Chúng ta

biết bọn chúng bên phe cháu.”

“Bác nói gì vậy?”
Bác tôi khoanh tay. “Đừng làm chuyện ấy với chúng ta,” ông ta nói.
“Cháu không làm gì cả. Cũng có vài người đến gặp cháu để mua

đất. Nhưng cháu bảo với họ là cháu không bán được,” tôi nói.

“Thật không?” Ajay nói.
“Em bán sao được? Đất đang bị tranh chấp mà, phải không nào?”

tôi nói.

“Nhưng những kẻ đến gặp chúng ta lại không muốn mua. Chúng

muốn chúng ta xử lý với ngân hàng, xử lý tranh chấp và chuyển tất cả
cho cháu,” bác tôi nói.

“Lạ nhỉ. Nhưng vấn đề bây giờ là, các bác quý đất hơn hay Bittoo

hơn? Đúng chứ?”

“Câm đi,” Ajay nói. “Chúng tôi biết cậu là người muốn mua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.