“Em còn không có tiền mua thức ăn kìa. Em mua đất sao nổi?” tôi
gãi đầu.
“Bọn ấy là ai?” bác tôi hỏi.
“Cháu không biết. Các bác có thể báo cảnh sát,” tôi nói, “nhưng
chúng nghe có vẻ giống bọn lừa đảo.”
“Tránh cảnh sát ra,” bác gái nói.
“Chúng có thể làm mọi thứ. Bittoo là đứa bé nên giấu xác nó cũng
chẳng khó khăn gì. Vả lại, đây là Varanasi, vứt xác chết rất dễ,” tôi
nói.
Ajay nhảy dựng lên khỏi xô pha và túm cổ áo tôi. “Tao biết mày có
liên quan. Bố mày trung thực, còn mày thì không,” anh ta nói, ánh mắt
điên dại.
“Bỏ tay ra ngay, anh họ,” tôi nói giọng bình tĩnh nhưng cương
quyết.
Mẹ Ajay kéo tay con trai. Ajay buông tôi ra.
“Họ trả giá bao nhiêu?” tôi hỏi.
“Tám trăm ngàn,” bác tôi nói.
“Không tệ.”
“Chỉ bằng một phần giá thị trường.”
“Nhưng nhiều gấp đôi giá bác trả cháu,” tôi nói.
“Mày có liên quan,” Ajay lườm tôi.
“Về nhà đi bác, và suy nghĩ cho kỹ. Tất cả chúng ta đều yêu quý
Bittoo hơn đất đai mà.”
“Sao chuyện này lại xảy ra với chúng ta?” bác gái than vãn ở cửa.
“Đều là nghiệp chướng cả. Bác Taya sẽ giải thích cho bác,” tôi cười
và sập cửa.
Phải mất ba đêm không có Bittoo thì những người họ hàng của tôi
mới nhận ra giá trị của cái giá tám trăm ngàn. Tôi nhận được một cuộc