NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 183

Shrivastava đặt thìa xuống. “Cậu là ai,” ông ta nói với tôi, “con trai

của ông chủ à?”

“Tôi là chủ sở hữu, Gopal Mishra. Trường nằm trên đất của tôi,” tôi

nói.

“Còn ngài Shukla thì sao? Ông ta không quyết định chuyện này à?”
“Ông ấy là một Ủy viên im lặng,” tôi trả lời. “Tôi quyết định.”
Giáo sư nhìn tôi vài giây, ngạc nhiên trước sự thách thức của tôi.
“Ông Mishra, trưởng khoa là quan trọng nhất. Tôi biết người của

Ủy ban Toàn Ấn. Có tôi thì việc thanh tra coi như đã xong,”
Shrivastava nói.

“Chúng tôi cũng đã có thỏa thuận với Ủy ban Toàn Ấn,” tôi nói,

“ông làm ơn hiểu cho. Nếu tôi cho ông gói quá cao, các giảng viên
khác cũng sẽ yêu cầu mức tương đương.”

“Cậu không cần tiết lộ mức lương của tôi,” ông ta nói.
“Làm sao chúng tôi giấu được? Phòng kế toán sẽ có đủ thông tin,”

tôi hỏi ông ta.

“Hãy trả một phần bằng tiền mặt,” Shrivastava nói. Im lặng bao

trùm. Ông ta đã đưa ra một giải pháp. Khó mà tìm được một trưởng
khoa thực dụng hơn.

“Bao nhiêu?” tôi hỏi.
“Năm mươi phần trăm? Có thể hơn,” ông ta khuyến nghị. “Nó chỉ

tiết kiệm cho tôi các loại thuế. Và không ai cảm thấy ghen tị với tôi.
Trên thực tế, mức lương trên giấy của tôi sẽ thấp hơn lương giảng
viên.”

“Chúng tôi biết mình đã đến đúng chỗ,” Bedi nói.
“Được rồi,” tôi chấp thuận.
Chúng tôi thỏa thuận một gói một trăm bảy mươi ngàn một tháng.

Trưởng khoa mới làm việc ngay lập tức. Ông ta đề xuất giúp chúng tôi
tuyển mộ các giảng viên khác, với mức lương từ ba mươi đến tám
mươi ngàn một tháng, tùy theo kinh nghiệm và trình độ của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.