NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 312

Ankrit mở ngăn kéo bàn làm việc. Cậu ta lấy ra một tờ giấy lớn viết

đầy chữ.

“Anh ấy viết bài, em viết quảng cáo mai mối. Bọn em photo và phát

hành nhiều bản nhất có thể.”

“Bao nhiêu bản?” tôi hỏi.
“Bốn trăm. Vì là báo viết tay và photo nên rõ ràng là không nhiều

người thích đọc kiểu thế.”

Tôi lướt qua tờ giấy A3. Raghav viết bài báo nói về hoạt động

không phù hợp của các cửa hàng bán suất ăn ở Varanasi. Cậu ta vẽ
một bảng chỉ ra giá bán chính thức, giá bán chợ đen và tiền lời chủ cửa
hàng thu được từ những loại hàng hóa khác nhau. Tôi lật trang. Có
khoảng năm mươi quảng cáo mai mối, được viết tay rất nắn nót.

“Bốn trăm bản. Làm sao các cậu thu hút được quảng cáo với lượng

phát hành thấp như vậy?”

Ankit nhún vai và không trả lời. “Em phải ra hàng photo,” cậu ta

nói. “Anh ngồi một mình không sao chứ?”

“Không sao, anh ổn,” tôi nói, ngả vào lưng ghế. Tôi nhìn điện thoại.

Có tin nhắn của Aarti: Làm gì thì làm, nhưng cố lịch sự nhé.

Tôi cho điện thoại vào túi. Mặc vest nên tôi thấy nóng. Tôi nhận ra

là không ai bật quạt.

“Công tắc ở đâu?” tôi hỏi Ankit.
“Xin lỗi anh, không có điện. Người ta cắt rồi.” Ankit nói và ra khỏi

văn phòng.

Tôi cởi áo khoác và tháo hai khuy áo sơ mi. Tôi tính đến chuyện đợi

trong xe thay vì ngồi trong cái văn phòng bẩn thỉu này. Tuy nhiên lại
phải gọi lái xe thì mất công quá. Tôi đã quá quen với những nơi có
điều hòa. Căn phòng nóng bức nhắc tôi nhớ lại những ngày tôi còn ở
với bố. Có lẽ tôi lúc ấy cũng không khác gì cậu bé ở phòng bên đang
ngủ trong lòng cha mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.