gì!”
Lĩnh một viên đạn vào đầu còn dễ chịu hơn là cái nhìn ấy.
Bố lắc lư người đứng dậy và bắt đầu đi vòng quanh bàn ăn. “Làm
thế nào mà con lại không có được thứ hạng tốt vậy?”
Vâng, không phải ai cũng được thứ hạng tốt đâu, bố ơi. Chín trăm
năm mươi ngàn đứa tụi con đã không được. Nhưng tôi không nói ra
điều mình nghĩ.
“Giờ thì sao?” ông nói.
Tôi tự hỏi không hiểu mình có nên đưa ra vài lựa chọn không - tự tử
này, lên Hymalaya sám hối hoặc đi khổ sai chung thân?
“Con xin lỗi, thưa bố.”
“Bố đã bảo con phải chăm học hơn mà.”
Bố mẹ nào mà không bảo thế?
Ông về phòng mình. Tôi lấy hết dũng cảm để vào phòng ông nửa
tiếng sau. Ông đang để chai nước nóng trên đầu.
“Cái đó thì có tác dụng gì cơ chứ?” giọng ông hơi lớn so với giọng
của một người ốm.
“Con sẽ tốt nghiệp. Tìm việc làm. Chắc phải có nhiều cơ hội chứ,”
tôi vừa nói vừa cố tìm từ.
“Ai đi thuê một cử nhân đơn thuần cơ chứ?” bố nói.
Đúng rồi, một cử nhân “đơn thuần” chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Chúng ta không có tiền học trường tư bố ạ,” tôi nhắc ông.
Ông gật đầu. Ông nói sau một lúc suy nghĩ. “Thử lần nữa nhé?”
Đề nghị của ông không phải là vô lý. Nhưng thời điểm thì kinh
khủng.
Kỳ thi tuyển đã làm tôi thật khốn khổ. Chỉ ý nghĩ phải thi lại thôi
cũng làm cho tôi đau hết cả người. “Thôi đi bố,” tôi hét lên. “Nếu bố