NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 6

“Trời!” Tôi thốt lên. “Mở một trường lớn thế này không phải

chuyện đùa đâu.”

“Tới giờ đã có một ngàn sáu trăm sinh viên, ông Chetan, ở tất cả

các ngành nghề. Mỗi sinh viên nộp một trăm ngàn rupi một năm.
Doanh thu của chúng tôi đã đạt một trăm sáu mươi triệu. Hôm nay
ông vừa dự lễ khai giảng lớp MBA. Đấy là một ngạch kinh doanh khác
nữa.”

Tôi uống một ngụm. Rượu whisky êm dịu đốt cháy họng tôi. “Anh

có bia không? Hay vang?” tôi ho.

Gopal xị mặt. Tôi không chỉ đã bỏ qua những số liệu thống kê kinh

doanh ấn tượng mà còn từ chối cả whisky của anh ta.

“Không ngon sao?” Gopal hỏi. “Đấy là Glenfiddich, bốn ngàn một

chai. Tôi mở Blue Label nhé? Mười ngàn một chai đấy."

Vấn đề không phải là giá tiền, tôi muốn nói thế với anh ta nhưng lại

thôi. Thay vào đó tôi nói: “Tôi không uống whisky, quá nặng đối với
tôi.”

Gopal cười vang. “Sống đi chứ. Hãy thử whisky ngon. Dần rồi ông

sẽ thích.”

Tôi thử một ngụm nữa và nhăn mặt. Anh ta cười và rót thêm nước

để pha loãng rượu cho tôi. Nước làm hỏng rượu nhưng cứu vãn sự
tỉnh táo của tôi.

“Cuộc đời là để hưởng thụ. Hãy nhìn tôi đây, năm nay tôi sẽ kiếm

được bốn mươi triệu. Nếu tôi không hưởng thụ thì kiếm tiền để làm
gì?”

Ở nhiều nơi trên thế giới, nói về thu nhập của mình là điều cấm kỵ.

Còn ở Ấn Độ, ta công bố những con số đó như thể đó là cung hoàng
đạo của mình. Nhất là khi ta có thật nhiều.

Có vẻ anh ta tự hỏi mình hơn là hỏi tôi. Cặp mắt đen của anh ta

tiếp tục soi mói tôi. Chúng đòi sự chú ý. Phần còn lại của anh ta - làn
da nâu nhạt, chiều cao mét bảy trung bình, tóc rẽ ngôi bên - thì hoàn
toàn bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.