NGÀY ĐẸP HƠN SẼ TỚI - Trang 61

7

Tôi ném cuốn sách giới thiệu lên giường rồi tháo giày tháo tất. Tôi

đã dành cả ngày đến những trung tâm dạy thêm khác nhau. Đến ba giờ
chiều, phòng tôi nóng đỉnh điểm.

Bác Soni gõ nhẹ cửa phòng tôi. “Bữa tối của cháu này,” ông nói và

đặt hộp cơm tối lên bàn học của tôi.

Tôi gật đầu cảm ơn. Trời đang quá nóng cho những câu xã giao. Tôi

đã sắp xếp ổn thỏa chuyện ăn ở. Tuy nhiên thách thức chính của tôi ở
Kota, ngoài việc thường xuyên phải tranh đấu với những ý nghĩ về
Aarti, là đăng ký một khóa luyện thi tốt. Tôi đã dành ba ngày đi tới tất
cả các trung tâm bồi dưỡng. Tôi nghe những tuyên bố hùng hồn của
họ về việc đưa được bất cứ con khỉ đột nào vào IIT. Tôi xem qua
những cơ cấu học phí hết sức linh hoạt (nhưng cũng hết sức đắt đỏ)
của họ. Bansal, Resonance và Career Path có vẻ như là lựa chọn hàng
đầu của mọi người. Mỗi trung tâm này lại có các kỳ thi tuyển riêng,
khá là khó. Trên thực tế, Kota bây giờ còn có cả những lò luyện nhỏ
để luyện thi vào các lớp luyện thi hàng đầu. Từ đó bạn sẽ được luyện
để thi vào đại học kỹ thuật. Một khi đỗ rồi bạn sẽ học để trở thành kỹ
sư. Tất nhiên hầu hết các kỹ sư lại muốn học MBA. Vì thế, quy trình
luyện thi lại bắt đầu lần nữa. Vòng xoáy phức tạp này của các kỳ thi,
các lớp học, sự tuyển chọn và ôn tập là tất cả những gì mà mỗi học
sinh Ấn Độ mạt hạng như tôi phải trải qua để có được một cuộc sống
tươm tất. Nếu không, tôi luôn có thể làm gác cổng như Birju hoặc nếu
muốn mọi chuyện đơn giản hơn, treo cổ tự tử như Manoj Dutta, người
bạn quá cố từng thuê phòng này.

Tôi bật cái quạt trần đã giúp Manoj thoát khỏi kỳ thi tuyển có tên

gọi cuộc đời. Những cánh quạt làm lưu thông khí nóng trong phòng.

“Cậu gọi điện về nhà chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.