NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 186

"Con dao quả là dị thường", tôi nói.

"Nó được làm theo phương pháp thủ công, và cũng khá đắt nữa", người

thanh niên nói.

Tôi nhắm con dao về phía mặt trăng như anh ta đã làm, nhìn chăm chú.

Trong ánh trăng nó giống như thân một loài cây tàn bạo vừa mới xuyên
thủng mặt đất. Một cái gì đó nối kết hư vô với sự trác việt.

"Cắt thêm thứ gì nữa đi", anh ta giục tôi.

Tôi vung dao chém mọi thứ mà tôi với được trong tay. Tôi chém những

quả dừa rơi trên mặt đất, những chiếc lá cây khổng lồ vùng nhiệt đới, cái
menu đặt trên lối vào quán bar. Thậm chí tôi còn vung dao chém những
miếng gỗ trôi dạt trên bãi biển. Khi hết những vật để cắt, tôi bắt đầu di
chuyển chậm chạp thận trọng như thể đang đi một đường Thái Cực quyền,
tôi lặng lẽ vung dao chém không khí ban đêm. Không có vật gì chắn lối.
Đêm sâu thẳm và thời gian dễ bị uốn cong. Ánh sáng tròn đầy của mặt trăng
càng làm tăng thêm chiều sâu thẳm và dễ uốn đó.

Khi tôi đâm vào không khí, tôi chợt nhớ người phụ nữ mập mạp - cựu

tiếp viên của hãng hàng không Hoa Kỳ. Tôi có thể thấy bà ta nhợt nhạt, béo
phị trôi lơ lửng trong không khí quanh tôi. Không hình dạng, chỉ như sương
mù. Mọi thứ dường như ẩn trong lớp sương mù đó. Những chiếc bè, biển
cả, bầu trời, những chiếc trực thăng và những người phi công. Tôi thử chém
họ làm hai, nhưng viễn cảnh biến mất, và tất cả lại hiện diện ở xa tầm lưỡi
dao tôi. Tất cả đều là ảo ảnh hay chính tôi là ảo ảnh? Có lẽ không quan
trọng. Sáng ngày mai tôi đã không còn ở đây nữa.

"Đôi khi tôi mơ", người thanh niên ngồi trên xe lăn nói. Giọng anh ta

vang vọng rất lạ. Như thể nó mọc lên từ đáy một cái hang sâu. "Có một con
dao sắc chém vào phần mềm của đầu tôi, nơi mà ký ức hiện hữu. Nó mắc
kẹt sâu trong đó. Nhưng nó không làm tổn thương hay đè nặng lên tôi. Nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.