NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 307

Shozaburo tin là mình sẽ phải chết trong tù. Nhưng viễn cảnh về cái chết
không làm anh thấy có gì phải sợ hãi nhiều. Bọn họ sẽ bắn một viên đạn
xuyên qua não anh và thế là hết. Chỉ mất một vài tích tắc đau đớn là cùng.
Bằng ấy năm qua, ta đã được sống theo cách mà mình muốn, anh nghĩ. Ta
đã được làm tình với hàng tá đàn bà. Ta đã được ăn rất nhiều những thứ
ngon lành, và đã có nhiều khoảng thời gian tốt đẹp. Hầu như chẳng còn gì
trong cuộc đời này khiến ta phải cảm thấy hối tiếc vì mình đã bỏ lỡ. Thêm
nữa, ta không có quyền ai oán vì mình bị giết. Đó là điều phải đến, thế thôi.
Hàng trăm nghìn người Nhật Bản đã chết trong cuộc chiến này, và nhiều
người trong số đó còn bị giết chết theo những cách thức còn khủng khiếp
hơn rất, rất nhiều.

Trong những ngày chờ đợi đến lượt mình bị đem đi xử tử, Shozaburo chỉ

còn biết nhìn qua chấn song khung cửa sổ bé tí những cụm mây trôi và vẽ
lên bức tường bẩn thỉu của phòng giam những khuôn mặt và cơ thể của
những người đàn bà mà anh đã từng ân ái còn đọng lại trong trí nhớ. Thế
nhưng cuối cùng, hóa ra duy chỉ có anh và một tù nhân Nhật Bản nữa là
thoát chết, được thả tự do và được trở về Nhật Bản. Đến khi ấy, người được
thả tự do cùng với anh, một sĩ quan cao cấp, đã gần như mất trí. Shozaburo
đứng trên boong tàu, nhìn những đại lộ Thượng Hải đang khuất dần, khuất
dần, lòng thầm nghĩ: Ôi cuộc đời, ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được mày cả.

Người ngợm gầy rộc, chẳng còn có của cải gì nữa, Shozaburo Takitani

trở về Nhật Bản vào mùa xuân năm!946, chín tháng sau khi chiến tranh kết
thúc. Đến lúc đó, anh mới biết ngôi nhà của cha mẹ anh đã bị thiêu rụi trong
trận không kích lớn ở Tokyo hồi tháng ba, năm 1945 và họ đều đã chết.
Người anh duy nhất của anh đã mất tích, không để lại một dấu vết nào trên
chiến trường Miến Điện. Nói tóm lại là giờ đây Shozaburo hoàn toàn trơ
trọi trên thế gian này. Song đó không phải là một cú sốc lớn đối với anh; nó
cũng không làm anh phải quá rầu rĩ. Cố nhiên, anh cũng cảm thấy có một
chút trống trải, nhưng anh tin rằng, con người ta sớm muộn gì cũng thành
trơ trọi như thế cả. Anh đang ở độ tuổi ba mươi, đã qua cái tuổi cho phép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.