NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO
NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO
Haruki Murakami
Haruki Murakami
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Người Đi Vé Ngày
Người Đi Vé Ngày
Tôi 32 nàng 18... Cứ nghĩ thế là đâm ra nản.
Tôi mới 32 còn nàng đã 18... Ừ, thế mới được.
Chúng tôi là bạn hơi đặc biệt của nhau, chỉ có thế thôi, không hơn không
kém. Tôi có vợ, còn nàng có đến sáu người bạn trai. Nàng hò hẹn với bạn
trai mỗi tuần sáu ngày, còn với tôi thì chỉ một ngày Chủ nhật mỗi tháng.
Những ngày Chủ nhật còn lại, nàng ở nhà xem TV. Khi xem TV, nàng trông
dễ thương như con hải-mã.
Nàng sinh năm 1963. Năm ấy, Tổng thống Kennedy bị bắn chết. Và năm
ấy, tôi hò hẹn với gái lần đầu tiên. Bản nhạc thịnh hành trong năm là
"Summer Holiday" của Cliff Richard, hình như thế.
Nhưng mà, sao cũng được. Cứ biết là nàng đã sinh vào một năm như thế
là được rồi. Tất nhiên, khoảng ấy thì tôi đã chẳng bao giờ nghĩ là có ngày
mình sẽ hẹn hò với một cô gái sinh vào năm ấy. Mà ngay cả bây giờ đây, tôi
cũng thấy là-lạ. Như lên tận phía lưng của mặt trăng mà hút thuốc vậy.
Đám bè bạn của tôi vẫn có ý kiến thống nhất rằng gái trẻ thì nhàm chán.
Thế mà, ngay cả tụi nó cũng hò hẹn với các cô gái trẻ. Vậy thì, có phải tụi
nó đã tìm đâu ra được gái trẻ mà lại không nhàm chán chăng? Không, làm
gì có chuyện đó. Kết cuộc, cái nhàm chán của các cô gái trẻ đã quyến rũ
được tụi nó. Tụi nó vừa xối nước nhàm chán ào ào lên đầu vừa cố tránh
không để cho một giọt nhàm chán nào văng dính vào các cô gái trẻ, cứ thế
mà tận tình vui thú ngây thơ với trò chơi rắc rối đó.
Ít nhất thì cũng khiến tôi nghĩ như thế.