NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 76

Spaghetti luôn luôn có trà và xà-lách kèm theo. Ấm trà đủ cho ba tách,

và xà-lách chỉ cần trộn thêm mấy khoanh dưa leo. Các thứ ấy bày tề chỉnh
lên bàn xong, vừa liếc đọc nhật-báo vừa thong thả ăn spaghetti một mình,
cứ thế những ngày spaghetti nối tiếp nhau từ chủ nhật đến thứ bảy vừa
xong, thì từ chủ nhật mới, những ngày spaghetti mới lại bắt đầu tiếp nối.

Ngồi ăn spaghetti một mình như thế, lại có cảm giác như sắp sửa có

tiếng gõ cửa của ai đấy đang tìm đến phòng mình. Những buổi chiều mưa,
cảm giác ấy lại càng rõ hơn.

Những nhân vật hay tìm đến phòng tôi thì tùy lúc mà khác nhau. Có lúc

là người chưa từng quen biết, có lúc là người tôi nhớ đã gặp đâu đấy rồi. Có
lúc là cô gái có đôi chân mảnh khảnh đến thương, mà tôi đã hò hẹn một lần
duy nhất thời trung học cấp ba; có lúc là chính tôi mấy năm về trước; có lúc
lại là William Holden cặp kè Jennifer Jones[xxxvii] mà tìm đến.

William Holden?

Thế nhưng, chẳng một người nào bước chân vào phòng tôi cả. Họ chỉ lớ

xớ trước cửa phòng như lưỡng lự không biết có nên vào không, cuối cùng
chẳng ai gõ cửa, cứ thế mà đi đâu mất. Ngoài trời đang mưa.

Xuân, hạ, rồi thu, tôi đã mải miết luộc spaghetti suốt ba mùa rồi. Cứ như

là chuyên-chú vào việc phục thù gì đấy. Như người con gái cô đơn ngồi
nhét vào lửa lò sưởi từng lá thư tình từ người yêu phản bội, tôi mải miết
luộc spaghetti mùa nầy qua mùa khác.

Tôi nhồi bóng thời gian đã dẫm lên, thành hình dáng chó béc-giê Đức

trong chậu, thả vào nồi nước sôi bốc khói, rắc thêm ít muối. Rồi tay cầm
đôi đũa cả, đứng trước nồi nhôm mà canh chừng, không rời một bước, cho
đến khi đồng hồ đo giờ nấu nướng kêu lên đau-đớn một tiếng "tình" bi
thảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.