NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO
NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO
Haruki Murakami
Haruki Murakami
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Năm Của Spaghetti
Năm Của Spaghetti
1971. Đó là năm của spaghetti.
Năm 1971, tôi đã mải miết luộc spaghetti để sống, và mải miết sống để
luộc spaghetti. Năm ấy, quả thật làn hơi nước ngào ngạt bốc lên từ nồi
nhôm chính là niềm tự hào của tôi, và nước xốt cà-chua sôi thành tiếng sục
sục trong chảo đã cho tôi niềm hy vọng.
Năm ấy, tôi đã tậu được một nồi nhôm to tướng, đủ nước tắm cỡ một
con chó béc-giê Đức, một đồng hồ đo giờ nấu nướng; đã đi rảo khắp các
siêu thị chuyên bán thức-ăn-nhập-cảng cho người ngoại quốc để gom góp
đủ các thứ gia vị có những cái tên lạ hoắc, và lục tìm trong các nhà sách
tiếng Âu Tây ra được mấy cuốn sách chuyên môn về món spaghetti; còn cà-
chua thì mỗi lần mua hàng tá.
Tỏi, hành tây, dầu xà-lách,... đủ thứ hầm-bà-lằng bốc lên những hạt mùi
li-ti bay tán loạn trong không khí, rồi quyện lại với nhau thành một thể, ướp
đẫm lên khắp các xó xỉnh trong căn phòng trọ sáu chiếu[xxxvi]. Mang
máng giống như mùi nước cống của thành La Mã thời cổ.
Sự tích của năm spaghetti kỷ nguyên 1971 đấy.
° ° °
Trên cơ bản thì tôi một mình luộc spaghetti, rồi ăn spaghetti một mình.
Tất nhiên, cũng không phải là không có lúc nào đấy cùng ăn với một người
nào khác, nhưng tôi thì thích ăn spaghetti một mình hơn nhiều. Tôi cảm
thấy spaghetti là món chỉ để ăn một mình thôi. Lý do tại sao thì tôi chẳng
rõ.