tưởng của J. G. Ballard[xxxviii] vậy.
- "Không biết thật đấy". Tôi nói. "Anh ta âm thầm biến đâu mất rồi mà".
Nghe có tiếng cô ấy bật cười ở đầu dây bên kia.
- "Anh ta nào có phải là thứ đàn ông để ý để tứ thế đâu. Chuyện gì cũng
hét toáng lên vung vít, mà rồi chẳng làm được gì ráo".
Quả đúng như cô ấy nói. Anh ta chẳng để ý chuyện gì cả thật. Thế
nhưng tôi cũng không thể cho cô ấy biết chỗ ở của anh ta. Nếu mà biết tôi
đã cho cô ấy hay, thế nào anh ta cũng sẽ điện thoại lại đây. Chuyện lộn xộn
vớ vẩn kiểu nầy thì tôi đã ớn quá rồi. Đã đào một hố sâu ngoài vườn sau
nhà mà chôn lấp cả rồi. Chẳng ai còn có thể đào lên được nữa.
- "Xin lỗi nghe". Tôi nói.
- "Anh ghét em đấy chứ gì". Cô ấy đột ngột nói.
Tôi chẳng biết nên trả lời sao. Ngay từ đầu đã chẳng có ấn tượng gì rõ
ràng về cô nầy cả.
- "Xin lỗi nghe". Tôi lặp lại. "Tôi đang bận tay luộc spaghetti đây".
- "Hả?"
- "Đang bận tay luộc spaghetti đây mà".
Tôi cho nước tưởng tượng vào nồi tưởng tượng rồi bật diêm tưởng
tượng châm lửa tưởng tượng.
- "Thì sao?". Cô ấy hỏi.
Tôi nhẹ tay buông bó spaghetti tưởng tượng vào nồi nước sôi tưởng
tượng, rắc muối tưởng tượng và canh đồng hồ đo giờ nấu nướng tưởng