NGÀY HOA LƯ NGƯỢC GIÓ - Trang 371

-Nàng gầy đi đấy.

Hoài An đau lòng nghe Công Uẩn cất tiếng, chất giọng chua xót của y.

Những lúc không có ai, y lại trở về là Lý Công Uẩn của những ngày ở phủ
Quốc sư êm đềm ấy.

-Nàng ốm sao?

Cô vội lắc đầu, ánh mắt vẫn trốn tránh y. Công Uẩn lặng lẽ thở dài.

-Nàng đừng sợ hãi ta như vậy.

-Em không có.

Cô vội thanh minh, cô không muốn Công Uẩn vì mình mà dằn vặt.

Chàng trai này chưa từng làm sai chuyện gì. Có sai thì sai ở số mệnh của

y mà thôi...

-Vậy sao nàng lại trốn tránh ta?

Hoài An lắc đầu, cô khổ tâm nhìn y đang đau lòng.

-Chỉ là, em không biết giữa chúng ta còn gì để nói với nhau nữa.

Từ lúc nào, Công Uẩn đã bước ra khỏi cuộc sống của cô.

-Những ngày tháng ở phủ Quốc sư, chẳng lẽ nàng đã quên thật rồi sao?

-Em không quên, Công Uẩn...Đó là những năm tháng êm đềm nhất em

từng có. Ngày ngày cùng anh cưỡi ngựa chèo ghe, ngắm mặt trời mọc rồi
lặn, em không quên.

-Vậy sao nàng lại chọn hắn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.