NGÀY HOA LƯ NGƯỢC GIÓ - Trang 392

Bàn tay Chí Trung trượt khỏi khuôn mặt Hoài An, đập xuống nền đất

lạnh lẽo.

Cô bần thần nhìn đôi mắt nhắm nghiền của y, tim như vỡ tung vì đau

đớn. Cô điên dại ôm lấy y vào lòng, lắc đầu nhìn ra xa.

Im lặng, chính là nỗi đau vô thanh. Đau đến cô độc, đau đến tái tê.

-Không được, Chí Trung. Chàng chưa được chết...

Công Uẩn thở hắt nhìn Chí Trung. Vua Lê Long Đĩnh, một hơi thở trước

khi chết, cũng vẫn lo lắng cho người con gái hắn yêu bằng cả kiếp sống
này.

-Chí Trung chàng đừng đùa nữa. Chàng vẫn chưa đưa em đi ngắm tuyết

rơi mà Chí Trung...Còn con nữa, con còn chưa được thấy mặt cha...Em
không cho chàng đi...

Giọng cô run rẩy, rồi bất lực tuôn thành nước mắt bỏng rát.

Vì Hoài An biết, kiếp này, cô vĩnh viễn không bao giờ được nghe giọng

nói của Lê Chí Trung lần nữa.

Chí Trung, chàng trai hai mươi bốn tuổi này, mãi mãi dừng lại ở đoạn

đường đã quá bi ai.

-Gì mà vua Lê Long Đĩnh, gì mà Khai Minh Vương. Chí Trung, chàng là

Chí Trung của em, sẽ không đổi thay, vĩnh viễn...

Hoài An ngửa đầu lên trời gào lên, từng tiếng nấc cô nghẹn ngào đến tận

tâm can Công Uẩn. Nhưng bây giờ, y chẳng thể ào đến vỗ về cô nữa rồi. Vì
y vừa cướp đi người con trai cô yêu nhất cõi đời này..

Nếu ông trời có mắt, thì Hoài An chỉ xin kiếp sau Chí Trung được sinh ra

bình yên, sống nay đây mai đó, đúng như giấc mơ vạn lần của y, sống làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.