Chí Trung bất ngờ nói bên tai cô, giọng y bỗng lạnh lẽo gai người. Hoài
An nhăn mặt nhìn ra xa, nơi cửa ra vào xuất hiện một bóng người ngồi thụp
bên dưới.
-Là người của bệ hạ hay người của Quốc sư còn chưa rõ, ta khuyên cô tốt
nhất nên ngoan ngoãn mà đi ngủ đi!
Nói dứt câu, Chí Trung ngồi thẳng dậy, dứt khoát rời khỏi cô. Hoài An
ngồi dậy, nhìn y phất tà áo đi về phía phòng nhỏ bên cạnh mà lấy ra một bộ
chăn mới.
-Xuống sàn ngủ đi.
-Sao?
Cô nhếch mày nhìn y. Tên này quả thật là hết thuốc chữa rồi sao?
-Không lẽ cô muốn ngủ chung một giường với bổn vương?
Hoài An liền túm lấy bộ chăn, ngồi phịch xuống sàn trải chăn.
Chí Trung nhếch đôi môi ma mị, y khuỵu xuống ngang cô, đưa tay xoa
đầu cô như vuốt ve một chú cún.
-Phải như vậy mới xứng đáng làm Khai Minh vương phi chứ?
Hoài An hất tay y ra, cặp mắt căm giận tột độ. Nếu không phải vì Công
Uẩn, cô nhất định sẽ liều chết với hắn.
-Không được tắt nến!
Hoài An nói với theo y. Chí Trung nhìn cô rồi lẳng lặng leo lên giường,
quay lưng về phía cô mà nhắm mắt.