NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 281

Lúc đi tới thang máy, Tiết Diễm đột nhiên nói: "Về sau mà khóc thì

khóc nhỏ thôi."

Thẩm Tịch nghe vậy thì định chất vấn cậu "đã không nhịn được khóc,

lại còn đòi kiểm soát âm lượng". Thế nhưng trước lúc đó, Tiết Diễm đã mất
tự nhiên ho khan một tiếng: "Nếu cậu gây ra tiếng động lớn quá, tôi không
thể ôm cậu được."

Thẩm Tịch bị câu nói này chọc cười, nước mắt còn hoen lại trên hốc

mắt lại chảy xuống như hạt châu đứt dây.

"Vậy bây giờ chúng ta lên sân thượng đi, tôi muốn ôm." Cô nói xong

thì ấn vào nút để lên sân thượng.

Tiết Diễm cười rồi nhẹ nhàng ôm cô: "Bây giờ cũng ôm được."

"Lát nữa có người vào thì làm sao bây giờ?"

Thẩm Tịch hơi bất an, nhưng hai tay lại nói một đằng làm một nẻo mà

ôm lấy eo cậu.

Bây giờ đã là mùa đông, dù đã mặc áo khoác đồng phục dày nhưng khi

ra ngoài lại vẫn hơi lạnh. Tiết Diễm mặc áo lông, cô vòng tay ra sau lưng
cậu giống như ôm búp bê mềm mềm vậy, vì thế Thẩm Tịch lại không nhịn
được mà xoa xoa, vỗ vỗ, bóp bóp.

Thẩm Tịch cũng là kiểu miệng quạ đen điển hình, cô vừa mới nói

xong, thang máy đã dừng lại, rồi cửa cũng tự động mở ra. Thẩm Tịch kinh
hãi muốn buông tay đang đặt trên lưng Tiết Diễm ra, nhưng lại bị cậu đè lại.

Trước khi cửa mở hẳn ra, Tiết Diễm đưa cô đến góc khuất của thang

máy, sau đó đưa lưng ra chắn để người bên ngoài không thấy cô.

Cậu hơi cúi đầu xuống nói khẽ: "Cứ làm thế này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.