NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 338

Có lẽ do thuốc cảm gây buồn ngủ, hoặc có thể vì làm ổ trong ngực Tiết

Diễm đã chặn lại tạp âm của tàu hỏa, mà rất nhanh sau đó Thẩm Tịch cũng
chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng, dường như phía sau không có chăn nên hở ra.

Đông lạnh khiến cô bất giác rúc vào nơi ấm hơn, mà sau khi rúc vào mấy
lần thì phía sau lưng kia không còn hở ra nữa, thậm chí còn rất ấm áp.

Thẩm Tịch sát gần và ôm "lò sưởi lớn" mà ngủ càng an ổn hơn.

Còn người cô ôm lại từ từ mở hai mắt, dùng cằm cọ sát đỉnh đầu xù

lông của cô, rồi cong khóe miệng mà chìm vào giấc ngủ lần nữa.

*

Sau khi xuống tàu, vất vả lắm họ mới đi từ nhà ga về khu nhà được.

Thẩm Tịch vừa định đi về phía tòa nhà mình ở thì bị Tiết Diễm túm lấy mũ
trên áo lông, sau đó là nửa túm vừa kéo đi lên thang máy nhà cậu.

Thẩm Tịch nghe Tiết Diễm kể việc mẹ mình giao phó xong thì hơi lo

lắng: "Tôi lại ở nhà cậu có phải sẽ không hay lắm không?"

Tiết Diễm cười: "Yên tâm, không phải chỉ có hai chúng ta. Bố mẹ tôi

đi chúc Tết xong sẽ về."

Thẩm Tịch thấy cậu cố tình xuyên tạc ý của mình, thì thẹn quá hóa

giận đập vào cánh tay của cậu: "Đầu óc cậu cả ngày cứ nghĩ gì thế hả?"

Tiết Diễm bắt lấy tay cô rồi nắm trong lòng bàn tay mình: "Nghĩ đến

cậu."

Mặt Thẩm Tịch mau chóng đỏ lên. Cô cúi đầu không nói lời nào, có

điều khóe miệng lại giương lên một độ cong khó ép xuống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.