NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 339

Vừa ra khỏi thang máy, Thẩm Tịch đã vội vàng rút tay mình ra vì sợ bố

mẹ Tiết Diễm trông thấy.

Mẹ cô thì đã biết và còn bình tĩnh ngoài dự đoán rồi. Sự bình tĩnh đến

không thể bình tĩnh hơn đó phải được coi là "một đóa hoa lạ", nhưng đến
lượt bố mẹ Tiết Diễm thì chưa biết chừng.

Vì thế bây giờ cô lại lo lắng vô cùng, lo sẽ bị phát hiện.

Họ vừa vào tới nhà, Trâu Tĩnh Thu đã nhiệt tình ra đón ngay. Thẩm

Tịch cười và chúc bà năm mới vui vẻ, sau đó là khách khí lên tiếng chào hỏi
Tiết Thịnh Cảnh đang đọc báo ở phòng khách. Giọng nói chuyện của cô lúc
này ngoan ngoãn hơn gấp nhiều lần so với lúc nói chuyện với Tiết Diễm.
Ngay cả Tiết Diễm ở bên cạnh cũng phải liếc mắt định cười cô một câu,
nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Trâu Tĩnh Thu đánh giá cô trên dưới một lượt, khi thấy mặt Thẩm Tịch

còn tái nhợt thì hơi đau lòng: "Không quen thời tiết đến mức này cơ à, chắc
gầy đi nhiều lắm nhỉ?"

Lần này Thẩm Tịch ở nhà Tiết Diễm là do Tiết Diễm chủ động đề cập

tới. Nguyên nhân là Thẩm Tịch ở bên kia không quen thời tiết rồi ốm nặng,
mẹ Thẩm lại không về cùng cô được nên chỉ có thể nhờ cậu tới đón.

Thẩm Tịch cười ngượng ngùng: "Gầy một chút cũng tốt, giảm béo

luôn ạ."

"Nói gì thế?" Trâu Tĩnh Thu hơi trách cô: "Con gái có da có thịt một

chút vẫn tốt hơn. Hôm nay dì hầm canh sườn cho cháu đấy, đợi cháu khỏi
cảm rồi sẽ làm cả sườn kho nữa. Hai ngày sau thì..."

"Mẹ." Tiết Diễm thấy mẹ mình vẫn chưa có ý định dừng lại nên bất

đắc dĩ cắt ngang: "Thẩm Tịch vừa mới về, mẹ để cậu ấy vào phòng nghỉ
trước đã."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.