NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 273

Chẳng bao lâu, cả ba người bọn họ đã đồng thanh hát “Chúa cứu rỗi Nữ

hoàng!” với âm lượng hết cỡ và một thái độ hăng hái đến nỗi John tội
nghiệp cảm thấy như cậu đang bị bỏ ngoài rìa.

Cậu Nimrod hét lên:
– Đèn ơi, tôi cảm thấy nó có tác dụng đó. Tiếp tục hát đi.
Hai mươi phút trôi qua. Rồi nửa tiếng. Và cố gắng giữ khoảng cách chỉ

vài mét với cơn bão nhiệt đới to đùng đang đe dọa hủy diệt họ, họ vẫn tiếp
tục hát quốc ca Anh. Cả sáu đoạn. Lần nữa, lần nữa, và lần nữa.

Không khí nóng làm ngọn lốc gió của họ phồng ra, chậm rãi tiếp thêm sức

mạnh cho nó. Nửa tiếng trở thành một tiếng. Rồi sau đó thành chín mươi
phút. Cơn bão gầm rú, giơ nanh múa vuốt lần cuối hòng cuốn lấy họ nhưng
không thành công, và ngọn lốc gió bắt đầu gia tăng khoảng cách dần dần.
Đầu tiên là vài tấc. Rồi tấc trở thành mét. Và mét cộng lại thành cây số. Cho
đến khi, chắc chắn rằng cơn bão hiểm ác đã bị bỏ lại sau lưng, cậu Nimrod
thông báo họ đã có thể ngừng hát.

Trong vài phút, không ai nói lời nào. Tất cả còn bận hồi phục hơi thở, cho

dây thanh quản nghỉ ngơi và vuốt mồ hôi khỏi trán.

Finlay là người lên tiếng đầu tiên:
– Cháu mà nghe bài hát đó lần nữa, chắc cháu sẽ giết ai đó quá. Nhiều

khả năng là chính bản thân cháu.

Ông Groanin hổn hển bảo:
– Ta cũng vậy.
John cho biết:
– Nhắc đến chuyện giết người, mới vừa rồi, có người đã muốn giết chúng

ta. Cháu chắc chắn đã thấy một dáng người bên trong cơn bão đó.

Finlay bảo:
– Có lẽ là một ai đó không muốn chúng ta đến Trung Quốc.
Cậu Nimrod nói:
– Có vẻ là vậy.
John hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.