NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 278

Ông Groanin hiện giờ đã trắng bệch cả mặt, lẩm bẩm:
– Heo khác chứ.
– Món thịt chuột ở đây ngon tuyệt vời. Ngon hơn tất cả các món heo.
Thình lình, ông Groanin bật dậy khỏi bàn tay che miệng, chạy vụt ra khỏi

nhà hàng.

John/Finlay cũng đã ngừng ăn. Finlay thều thào hỏi:
– Làm ơn nói với cháu là chú chỉ đang nói đùa đi.
Cậu Nimrod lắc đầu:
– Rất tiếc, nhưng đó là sự thật. Món lẩu đậu cay xè mà cháu đang ăn có

tên ping shu guo, và nguyên liệu chính của nó là một con chuột mập nhiều
mỡ. Người ta dùng đuốc đốt trụi lông nó, rửa sạch, cắt ra thành miếng, tẩm
ướp rồi nướng nó lên. Ngon tuyệt.

John đã từng ăn thịt châu chấu, thật sự không mấy để ý đến chuyện cậu

vừa ăn một con chuột. Dù sao nó cũng khá ngon, tuy không bằng châu chấu.
Và chuột cũng chẳng phải loài động vật quý hiếm cần được bảo vệ gì cho
cam. Nhưng dù sao, John cũng đang ở bên trong cơ thể Finlay, cũng lập tức
nhận ra dạ dày của Finlay hoàn toàn không đồng ý với ý tưởng ăn thịt một
con chuột. John đã cố hết sức nói chuyện với Finlay và xoa dịu cảm giác ghê
tởm đó, nhưng chẳng ích gì. Và một, hai phút sau đó, cậu đã đứng ngoài Phố
Ăn Vặt bên cạnh ông Groanin và nôn thốc nôn tháo trước ánh mắt tò mò pha
lẫn buồn cười của vài người Trung Quốc đã thấy họ chạy trối chết ra khỏi
nhà hàng.

Một, hai phút sau đó, cậu Nimrod bước ra và buồn bã nhìn những người

bạn đồng hành của cậu.

Cậu Nimrod nói:
– Tuy từng nghe nói nếu ăn quá nhiều chuột sẽ bị chảy máu mũi, nhưng

điều này quá mức lố bịch. Tôi sẽ không bao giờ có thể chường mặt ở đây lần
nữa.

Rồi thở dài một tiếng, cậu chỉ tay ngược lên con đường sáng rực ánh đèn

nê-ông và bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.