NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 280

– Tại sao chúng ta cứ phải viếng thăm những nơi như thế này vào ban

đêm thế? Mò mẫm trong bóng tối như thế này luôn làm tôi nổi cả gai óc. Và
xem cái cách bọn họ trừng trừng nhìn chúng ta với ánh mắt trống rỗng như
thế kìa. Tôi nói, vầy không nổi gai óc mới là lạ đó. Cứ như thể chúng ta
đang xâm phạm một cái gì đó riêng tư.

Ông Groanin không hề quá lời. Nơi này đúng là dễ khiến người ta nổi cả

gai óc. Thế nhưng, là một ngôi mộ lớn và khác thường thế này, nó không
cho phép người ta dừng lại dù chỉ một giây suy nghĩ.

Leo qua rào ngăn cách, cậu Nimrod bảo:
– Hai người cứ đứng đó nhé. Tôi cần nhìn kĩ hơn một chút.
Ông Groanin hỏi:
– Nhìn kĩ cái gì mới được?
Cậu Nimrod nói:
– Tôi cũng không biết. Có lẽ tôi sẽ biết khi thấy nó.
Rồi cậu Nimrod nhảy xuống cái hố để có thể đứng ngang với những chiến

binh đất nung.

John dặn:
– Cậu cẩn thận nhé. Cháu không muốn cậu cũng bị hấp thụ như ông

Rakshasas tội nghiệp đâu.

Ông Groanin cũng nói:
– Tôi có thể nhắc là chúng ta không có tấm kim bài hiệu lệnh không?

Nimrod nè, tôi nghĩ John nói đúng đấy. Nếu một trong số những bức tượng
này sống lại, cậu sẽ bị kẹt cứng cho coi.

Nhưng cậu Nimrod vẫn khăng khăng:
– Chúng ta chưa thể rời đi được.
Rồi cậu rọi ánh đèn pin lên xuống thân hình của chiến binh gần nhất. Dù

đã trải qua hơn hai ngàn năm, bức tượng vẫn được bảo quản tốt đến kinh
ngạc. Cậu Nimrod cẩn thận chạm vào nó trước khi gõ nhẹ thân tượng bằng
cây đèn trên tay. Âm thanh phát ra có vẻ cứng chắc và trống rỗng, như thể
đó là một chiếc vại Trung Quốc nặng trịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.