NGÀY TÂM TA AN, SÓNG GIÓ SẼ TAN - Trang 76

T

Ðừng Quản Mặn Nhạt

rước khi xuất gia, pháp sư Hoằng Nhất - vị cao tăng
thời Dân Quốc là nhà âm nhạc, nhà giáo dục mỹ thuật,

nhà thư pháp, nhà hoạt động hí kịch nổi tiếng, người mở đường
cho kịch nói Trung Quốc. Sau khi buông bỏ mọi thứ xuất gia, ông
không màng danh lợi vân du bốn phương, dốc hết sức lực cả đời
để nghiên cứu, chỉnh lý, trùng hưng Luật tông Nam Sơn.

Pháp sư Hoằng Nhất cả đời tiếc phúc, quen chịu đựng gian khổ,

giữ giới vô cùng nghiêm khắc. Hàng ngày, ông chỉ ăn hai bữa sáng
và trưa, hơn nữa sau giờ Ngọ

*

không ăn, quần áo chỉ có ba bộ, cho

dù có người tặng quần áo tốt hoặc đồ quý giá, ông cũng chuyển
tặng hơn một nửa cho người khác.

Đầu mùa thu năm 1925, pháp sư Hoàng Nhất vì chiến sự nên ở

lại chùa Thất Tháp tại Ninh Ba. Một hôm, bạn thân thời thanh
niên của ông là Hạ Diễn Tôn nghe tin đến thăm. Pháp sư Hoằng
Nhất giữ ông ta lại cùng dùng cơm, bữa trưa rất đơn giản, trên
bàn chỉ có một đĩa dưa muối. Pháp sư Hoằng Nhất dùng đũa gắp
dưa, nghiêm túc ăn sạch sẽ, trong bát không sót lại một hạt cơm
nào.

Thấy ông sống kham khổ như vậy, Hạ Diễn Tôn vô cùng xót xa:

“Chẳng lẽ món dưa muối này không màn sao?”

“Mặn có vị của mặn.” Pháp sư Hoằng Nhất trả lời.
Sau bữa cơm, Pháp sư Hoằng Nhất rót một chén nước đun sôi

uống. Hạ Diễn Tồn lại hỏi: “Ở đây không có trà à? Sao anh lại uống
nước đun sôi chứ?” Pháp sư Hoằng Nhất cười đáp: “Có nước uống
là rất tốt rồi mà! Nước đun sôi tuy nhạt, nhưng nhạt cũng có vị
của nhạt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.