NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 132

“Không, em phải ở lại.”

Có gì đó gào thét trong Meg. Sao Gianni lại có thể kéo dài sự tra tấn

đối với cô như thế chứ? Anh không khác gì một con mèo đang vờn chuột,
cho cô hy vọng để rồi giật phăng nó đi.

“Em làm điều này là tốt cho anh thôi, Gianni.”

Gianni phá lên cười, tiếng cười vang dội khắp phòng. “Đừng cổ hủ

như vậy chứ, tesoro! Anh hy vọng là em không mong đợi sẽ có lại cuộc
sống với cha mẹ mình như trước kia. Em luôn nói với anh rằng công việc
làm ăn của họ đang phát đạt từng ngày. Thành công ấy ắt hẳn có được là
bởi họ vẫn tiếp tục những kế hoạch kinh doanh mà em đã vạch ra cho họ.
Nhưng họ không cần em ở đó nữa. Hãy ở đây với anh, Meg à! Mọi thứ ở
Anh đã thay đổi. Cha mẹ em là những người đã trưởng thành, họ tự xoay
xở được mà không cần đến em từ thuở em chưa chào đời kia. Họ sẽ chẳng
hài lòng khi phải đón em trở về sống chung đâu, bởi họ nghĩ em đã có một
cuộc sống mới ở đây rồi.”

Những lời nói đáng kinh ngạc ấy lấn át cả nỗi sợ lìa xa, Meg nhìn anh

sửng sốt. “Sao anh có thể nói như thế hả?” Giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm
nhưng đầy băng giá. “Đúng là cũng không có gì ngạc nhiên khi anh chỉ
thích chơi bời, bởi anh luôn nghĩ cha mẹ như là một thứ gì đó sẽ chấm dứt
khi con cái đã đủ lông đủ cánh. Nếu cha anh nghe được chắc không thể
ngậm cười nơi chín suối vì có đứa con nối dõi này đâu.”

“Đừng động chạm đến cha tôi!” Anh nạt. “Ông ấy chẳng liên quan gì

đến chuyện này cả. Mối quan tâm duy nhất của ông ấy dành cho tôi là liệu
tôi có cưới được cô vợ trung thành và đáng tin cậy, khác với người phụ nữ
ông đã chọn cho mình không thôi. Nhưng tôi thấy ả nào cũng đào mỏ cả.”
Những lời sau cùng của Gianni nghe bất cần và cay đắng. Lúc trước giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.