NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 146

“Anh sẽ thấy vui hơn nếu em xem lại vết thương khi xong xuôi công

việc ngày hôm nay.”

“Đúng là một ông chủ chu đáo.” Meg thở dài “Nó sẽ trở thành những

điều đáng nhớ về nơi đây, vì sự đối xử cao thượng này.” Cô giơ bàn tay bị
băng bó lên bởi nhìn vào bất kỳ thứ gì cũng dễ dàng hơn phải nhìn gương
mặt Gianni. Anh chồm về phía trước, cố soi vào đôi mắt cô.

“Uống một tách trà đậm cho bình tâm lại nhé?”

Đôi mắt dẹp của Gianni như nhảy múa. Meg cảm thấy tim mình bắt

dầu tan chảy, và cô phải nhìn sang chỗ khác. Gianni đổ nước vào ấm và bật
công tắc lên rồi nhặt lại con dao nhíp. “Lưỡi dao cùn bao giờ cũng nguy
hiểm,” anh nói, cầm lấy mảnh thép nhỏ mà cô đã sử dụng một cách vội
vàng ấy, bằng những động tác nhanh nhẹn, anh mài cho đến khi nó bén như
dao cạo.

“Thật ấn tượng,” Megan nói. “Mặc dù tôi hy vọng là anh nhận thấy tôi

có thể tự làm được.”

“Nhưng em đã không làm, đúng không?” Gianni gặng hỏi cô bằng một

cái nhìn khiến cô không thể cãi lại được. “Và thế là tai nạn xảy ra.”

Meg lấy tay rờ lên trán. Cô đã muốn làm mấy việc và chẳng màng ăn

sáng, mặc dù đói lả không phải là lý do khiến đầu cô choáng váng. Cô đang
cố hết sức thể hiện như một người lớn trước tình huống này, nhưng Gianni
vẫn lên mặt. Không thể nào chịu nhục như thế được.

“Em thấy thế nào rồi?”

“Toi sẽ thấy khỏe trong vài phút nữa khi biết anh an toàn trên dường

đi, Gianni à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.