NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 147

“Anh sẽ không đi đâu cả cho đến khi em ăn chút gì đó.”

Gianni lượn quanh kệ bếp và mở tủ lạnh ra. Anh cũng không có ý định

đi khỏi chỗ này trước khi được biết câu trả lời cho một số câu hỏi. Qua
cách cô cố sức cưỡng lại khao khát ngắm nhìn anh, Gianni biết rằng những
kỉ niệm họ từng chia sẻ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô cũng như anh.
Gianni đã quen với những phụ nữ gục ngã trước sự quyến rũ của anh và
những người không né tránh ánh mắt nhìn của anh.

Giờ anh bắt đầu ngờ rằng có khi Megan chỉ dùng anh để lấp khoảng

trống những lúc không phải làm việc. Đó là một sự sỉ nhục đối với bản lĩnh
đàn ông. Anh phải bỏ mặc cô mãi mãi. Nhưng không hiểu sao anh không
thể làm thế. Anh tự nhủ không có gì quan trọng hơn hình ảnh những vệt
máu và vẻ sợ hãi của búp bê bé bỏng này, đôi mắt cô mở tròn như hai viên
bi trên gương mặt trắng bệch. Ý định ấy bất thành.

Không thể nào, Meg nghĩ. Gianni đang nhìn cô như thể anh đang đắn

đo nên quyết dịnh cắn xé phần nào trước. Cô liếc sang chỗ khác, phân vân
không biết anh đang làm như vậy để trêu tức mình hay chỉ đơn giản là
gương mặt anh vốn chất chứa ánh mắt không thể thỏa mãn ấy.

“Anh sẽ phải đi thôi, Gianni. Thung lũng Napa xa lắm đấy.”

“Anh biết, nhưng họ sẽ không dám bắt đầu cuộc họp nếu thiếu anh.”

Meg chu miệng lên nhăn nhó. Phản xạ Gianni nhanh như tia chớp.

“Gì vậy?”

“Vết thương hơi đau, chỉ thế thôi. Nó nằm ngay chỗ thật bất tiện, giữa

ngón cái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.