NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 148

“Nên có lẽ lần sau em sẽ cẩn thận hơn,” Gianni lầm bầm, lại mở hộp

cứu thương ra và tìm cho cô hai viên thuốc paracetamol. Quay về chỗ cô
với ly nước và mấy viên thuốc trong tay, anh ngó lơ sang chỗ khác khi cô
lia ánh mắt nhìn anh.

“Vâng, tât nhiên rồi. Cám ơn vì những chuyện anh đã làm cho tôi,

Gianni.” Meg nhặt mấy viên thuốc từ tay anh, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp
và mềm mại dưới ngón tay mình. “Đây là lần đầu tiên tôi bị dứt tay như thế
đấy.”

Lưng quay về phía Meg, Gianni đến bận bịu trong gian bếp bé xíu.

Anh cắt một lát bánh mì nướng kiểu Ý chính xác như tia laser, trong khi ấy
Meg cầm nước để uống mấy viên thuốc. Lăng xăng trong phòng như thể đã
làm những điều tương tự hàng trăm lần rồi, Gianni thảy nhẹ miếng bánh mì
lên đĩa và cho thêm vài lát thịt heo xông khói.

“Ăn đi. Em cần phải giữ sức khỏe. Trông em gầy đi nhiều đấy.”

Gianni nói mà không cần một câu hỏi nào hết.

Meg mở ngăn kéo bàn lấy cái nĩa. Gianni cũng thò tay vào lôi ra một

vài muỗng nĩa, dao ăn cho bản thân, họ suýt chạm vào nhau nếu Megan
không nhanh chóng rút tay ra.

“Anh ở lại ăn sáng luôn hả?” Cô buột miệng hỏi, và nhanh chóng nhận

ra những từ ấy có thể bị hiểu sai ý.

“Tôi không tài nào cưỡng nổi cái món thịt heo xông khói Castelfino

này,” Gianni nói với vẻ hồ hởi thật sự, rồi đôi mắt anh trở thành hai mũi
ghim nhọn buộc tội Meg. “Hơn nữa, tôi muốn chắc chắn rằng cô đang ăn
những gì tôi đưa chứ không phải cái thùng rác sinh học Bokashi kia.” Anh
ngồi lên ngạch cửa sổ rộng và thấp trong gian bếp, bóng in lên lớp kính,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.