NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 179

Đưa một tay lên chiếc vương miện bằng vàng đính kim cương, Meg cố

gỡ nó ra. Tay Gianni chạm vào tay cô và nắm lấy tay cô.

“Em có nhận ra nó không?”

“Nó giống chiếc vương miện mẹ anh đội trong tấm chân dung treo

trên dãy phòng của anh.”

Tay anh ấp lấy tay cô, Meg không có ý định rút ra nhưng cô lo lắng.

Ánh mắt cô có vẻ căng thẳng khi cô nhìn lên cây chanh bé nhỏ. Cô đang cố
nhớ xem còn gì khác mà bà Bá tước đã mang trong bức họa đẹp say đắm đó
không. Cùng với chiếc vương miện bà còn đeo đầy hoa tai, dây chuyền và
lắc, nhẫn... Meg vắt óc ra nghĩ, tự hỏi không biết bà có đeo đồng hồ không.
Đó là thứ duy nhất mà có lẽ cô sẽ nhận, nhưng những món quà trang trí trên
cây chanh xinh xắn kia chẳng có vẻ gì là bình thường cả.

“Em không thể đội cái này,” Meg lặp lại.

“Nó dành cho em. Tất cả là dành cho em” Gianni thủ thỉ.

Đưa cho cô một túi quà thứ hai, nhỏ hơn, anh đặt nó vào tay cô để cô

mở ra. Bên trong chiếc hộp cổ xưa là một cặp hoa tai tuyệt đẹp hợp với
chiếc vương miện. Một dòng thác kim cương cắt hình hoa hồng đổ xuống
từ một sợi dây chạm trổ làm bằng vàng 18 carat. Meg biết cô không thể
nhận chúng.

Những món nữ trang thanh tú này rõ ràng là những phần thưởng trao

cho những phụ nữ giống nhân vật trong truyện “Cô hầu hư hỏng” của
Thomas Hardy. Những cô tình nhân. Nếu cô để Gianni mê hoặc lần nữa, cô
sẽ đánh mất mình mãi mãi. Anh sẽ giày xéo trái tim cô, cuộc đời của cô sẽ
không còn là của riêng cô nữa và những viên kim cương trên thế gian này
sẽ chẳng bao giờ mang lại cho cô lòng tự trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.