NGÂY THƠ VÀ PHÓNG ĐÃNG - Trang 77

“Chưa đâu, thưa cô. Trước khi bán, tôi được lệnh hỏi cô đã đi được

bao nhiêu cửa hàng rồi.”

“Đây là nơi đầu tiên,” Meg thành thật trả lời. Một nhân viên khác nhẹ

nhàng lấy chiếc váy màu xanh tuyệt đẹp ra khỏi tay cô và lui vào phòng
phía sau.

“Đừng lo. Chúng tôi sẽ giữ kỹ nó cho cô. Nhưng cô biết tính của Bá

tước rồi đó, phải làm theo lệnh của ông ấy đúng từng chữ một.” Meg tin
điều đó. Tim cô rụng rời. Tất cả những gì cô muốn làm là quay về ngôi nhà
nhỏ trên dất Castelfino, nơi duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái trên
mảnh đất xa lạ này, nơi cô thấu hiểu cây cỏ và tất cả, còn mua sắm là một
việc huyền bí mà cô chưa bao giờ có đủ tiền để nghiên cứu. Cô chỉ hơi lo
lắng khi nghĩ đến những chi phí Gianni sẽ phải trả.

“Ôi không... có nghĩa là tôi phải lặp lại chuyện này à? Từ đầu đến cuối

phố sao?” Meg ngó trừng trừng tờ giấy mà Gianni đưa, mặt cô chảy ra, dài
không khác gì danh sách đó.

“Có lẽ không đến nỗi tệ đâu, thưa cô. Cố kiên nhẫn nào!” Cô bán hàng

lộ vẻ thông cảm. Meg bừng tỉnh trước lời nói của cô ta.

“Trời ơi, nghe tôi than vãn thể nào người ta cũng tưởng đây là một

công việc khó khăn vô cùng! Muốn anh ta hài lòng, tôi phải kiếm đại vài bộ
trên giá đồ thôi. Tôi không đủ thời gian để lựa chọn chừng ấy nơi đâu!” Cô
nói.

Xem ra dự định của Meg không mấy thành công. Cô sầm sập lao vào

và lao ra khỏi các cửa hàng kế tiếp, nhưng càng xuống dưới danh sách, thời
gian cô ở lại trong shop càng lâu, cảm giác càng thư thái. Mặc dù cô không
tìm thấy món nào hợp hoàn toàn với thị hiếu của cô và của Gianni như bộ
đầm màu xanh, nhưng thật ra cô bắt đầu thích thú. Tất cả các cô bán hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.