17
Người thanh niên gần như không thể tin vào mắt mình. Làm sao lại có thể
như thế? Liệu chuyện gì có thể xảy ra chỉ trong thời gian một năm? Anh ta bổ
nhào lại chào hỏi người đàn ông nọ và ngay lập tức “truy vấn” ông ta về vận may
nào đã đến với ông và gia đình.
“Chỉ năm ngoái, khi chúng tôi ghé qua đây”, anh hỏi, “các ông dường như
đang sống trong tình trạng bất hạnh và vô vọng. Hãy cho tôi biết đã xảy ra chuyện
gì làm các ông thay đổi nhiều như thế. Điều gì đã khiến các ông gặp hên đến
vậy?”
Không đếm xỉa gì đến việc chính hai người khách này đã là thủ phạm giết
con bò, người đàn ông mời họ vào nhà và bắt đầu kể câu chuyện ly kỳ của gia
đình mình - câu chuyện sẽ làm thay đổi cuộc đời anh bạn trẻ của chúng ta mãi
mãi.
Ông chủ nhà kể rằng thật là một sự trùng hợp kỳ lạ, khi ngay cái ngày mà
hai thầy trò rời đi, không biết kẻ bất lương nào do ganh ghét với tài sản hiếm có
của gia đình ông đã nhẫn tâm cắt cổ con vật tội nghiệp đó.
“Tôi phải thừa nhận rằng”, người đàn ông nói, “phản ứng đầu tiên của
chúng tôi là vô cùng tuyệt vọng và đau khổ. Trong suốt một thời gian dài, sữa của
con bò đó là nguồn sống duy nhất mà chúng tôi có; cuộc sống của chúng tôi phụ
thuộc vào nó. Con bò đó là tâm điểm cho sự tồn tại hằng ngày của chúng tôi, nói
thật lòng, việc có được con vật ấy tạo cho chúng tôi sự ngưỡng mộ từ hàng xóm.
“Không lâu sau cái ngày bi đát ấy, chúng tôi nhận ra rằng nếu không làm
một cái gì đó, chúng tôi chỉ có thể rơi vào tình huống tệ hại hơn. Chúng tôi đã
xuống tới đáy cuộc đời khi mất đi con vật ấy. Chúng tôi cũng cần phải ăn và nuôi
nấng con cái nữa. Và rồi chúng tôi phát hoang một miếng đất phía sau nhà, gieo
vài hạt rau củ quả. Đó là cách mà chúng tôi sống qua ngày trong vài tháng đầu.
“Một thời gian sau, chúng tôi nhận thấy rằng mảnh vườn đó cung cấp nhiều
lương thực hơn mức chúng tôi cần. Nếu có thể bán cho những người xung quanh,
chúng tôi có thể mua thêm hạt giống, và không lâu sau, chúng tôi không những
đủ ăn và còn có thể đem ra chợ bán.
“Và rồi điều đó xảy ra!” người đàn ông hồ hởi nói. “Lần đầu tiên trong đời
chúng tôi có tiền mua thực phẩm và quần áo. Và chúng tôi nhận thấy niềm hy
vọng cho một cuộc đời mới, một cuộc đời mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ, ngay
cả trong mơ, là có thể trở thành hiện thực.
“Chúng tôi xây căn nhà nhỏ này hồi tháng trước. Có vẻ như chuyện mất
con bò đã mở mắt cho chúng tôi thấy một cuộc sống khác có triển vọng.”