NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 123

Một ông bạn láng giềng hỏi chàng:

- Bà xã mang về được bao nhiêu?

- Mười sáu ngàn đô – chàng thật thà đáp.

- Tiền đâu ra mà nhiều thế nhỉ?

Câu hỏi vô tình khiến chàng ngồi thừ ra một hồi lâu. Và chàng thở dài

tiếng thở dài khủng khiếp làm toàn thân chàng rung lên dữ dội. Câu hát
bâng quơ ngày chia tay bỗng ập về: “Có vợ mà cho đi Tây…”.

“Tiền đâu mà nhiều thế?” Không biết bao lần chàng đã thầm hỏi như

vậy. Chàng còn đủ tỉnh táo để không chất vấn vợ. Nhờ người ta mà mình có
miếng ăn tử tế thì chất vấn cái nỗi gì. Nhưng chàng không thể không tự hỏi
về khoản thu nhập quá trội của nàng. “Tiền đâu nhiều thế?”. Câu hỏi ấy
chính là liều thuốc độc thực sự âm ỉ giết dần, giết mòn hạnh phúc của hai
người.

Cả hai người rất nhạy cảm, quá nhạy cảm. Tai họa là ở chỗ đó. Không ai

nói với ai nhưng họ thừa biết điều gì đã xẩy ra. Những bữa cơm đầy cá, thịt,
bia lon, rượu Tây âm thầm và nhạt thếch. Hai người lảng tránh ánh mắt của
nhau. Họ cố nghĩ ra những câu thật tế nhị để nói với nhau, nhưng câu nói
của họ vô hồn và chưa nói hết câu đã thấy ngượng ngùng vì sự giả dối.

Không khí ngột ngạt quá chừng, Bập Bùng buồn rầu kể. Phải kiếm việc

mà làm cho khuây khỏa, nếu không thì chết mất. Nhưng làm gì? Xin việc ở
đâu, trong khi người hợp tác lao động kéo về đông đến thế? Thôi sẵn có vốn
thì kinh doanh vậy. Em nghĩ thế, chỉ mới nghĩ thôi, chứ chưa biết kinh
doanh cái gì. Yêu cầu bức xúc nhất của em là phải có việc gì đó mà làm cho
hết một ngày. Em sợ sự nhàn rỗi. Cứ nhàn rỗi là cái đầu lại nghĩ về không
khí gia đình và những câu nói khủng khiếp như quả bom nổ chậm lúc nào
cũng có thể bật ra khỏi miệng.

Phần III

Đồng đô la chảy nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.