NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 35

Song nàng đã gặp chàng – anh cán bộ điều tra rừng kỳ lạ ấy. Chàng như

ngọn gió thổi bùng lên trong người nàng ngọn lửa khao khát, ước vọng và
có ý thức nổi loạn. Ngay hôm đó nàng viết đơn ly hôn. Cũng ngay hôm đó
nàng quyết định sẽ chuyển gia đình về Hà Nội.

Nàng không muốn nấn ná ngày nào ở mảnh đất này, nơi hàng giờ nàng

phải dõi mắt với những ý niệm buồn.

Mẹ nàng ngại sự xê dịch. Bà bắt nàng phải trả lời hàng loạt câu hỏi vì

sao phải về Hà Nội? Ở đó dựa được vào ai? Sống bằng nguồn nào? Nghề
gì? v.v…

Nàng say sưa nói về đời sống văn hóa tinh thần ở thủ đô và nhu cầu học

hành của con trai nàng sau này. Nàng kể về một cô bạn học của nàng, thân
lắm, con chấy cắn đôi, có chồng là cán bộ giảng dạy ở một trường đại học,
là chỗ dựa tin cậy của nàng. Nàng kể về trăm nghìn cách kiếm sống ở Hà
Nội. Một thằng bé mười tuổi chỉ cần hai cục gạch đi xếp hàng trước cửa
hàng thực phẩm rồi bán chỗ cho mọi người cũng kiếm được mỗi ngày vài
đồng bạc, một đôi trai gái, học xong đại học không muốn rời khỏi Hà Nội
suốt ngày xếp hàng mua vé ô tô ở bến xe Kim Liên rồi bán lại cho khách
hàng mà cũng đủ sống, lại còn nuôi được những bốn đứa con. Nàng càng
kể, bà cụ càng khiếp hãi cái xứ sở xa xôi, lạ lùng kia. Qua vài lời kể của con
gái, bà cụ hình dung thấy Hà Nội là một bản lớn, nhà cửa san sát, người
chen chúc nhau như cây trong rừng chen chúc nhau giành từng miếng ăn
tấm mặc, đến cả ngụm nước lã cũng phải chen chúc xếp hàng. Bà một hai
không đi. Song nàng kiên quyết – phải đi. Nếu mẹ không đi thì cứ ở đây.
Mẹ con con sẽ đi. Rút cục mẹ đành phải chịu con, vì không một bà mẹ nào
đành để con gái xăm xăm dặm trường một mình.

Những ngày đầu về Hà Nội, nàng sống bằng nghề buôn tem phiếu. Hóa

ra để sống được ở cái thành phố sầm uất này, chẳng dễ dàng gì. Lạ nước lạ
cái lại thường xuyên bị dân phe tem phiếu có sừng, có mỏ ở thủ đô chèn ép
đủ đường, nhiều ngày nàng không kiếm được đồng nào. Sau một ngày lang
thang trên các hè phố, ở các ngã ba đường, nơi cổng chợ, nàng lê bước về
nhà với chiếc túi nhẹ tênh. Song để mẹ khỏi lo lắng nàng vẫn phải vờ tươi
cười và rút dần vốn ra để giữ cho các bữa ăn không bị sụt. Đêm đêm, khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.