NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 48

ngày đó, không ai dám buôn to, buôn to là tự sát. Anh thường bỏ hàng ở
chợ Thất Khê. Các bà hàng xén ở chợ này thường ăn hàng của anh.

Thất Khê, cái thị trấn ấy bé nhỏ nhưng xinh đẹp. Đồng Đăng ở phía trên.

Đông Khê ở phía dưới, ở giữa là Thất Khê. Dòng sông Bắc Khê trong vắt
và xanh biếc, vòng ôm lấy thị trấn này như dải lụa thiên thanh, quàng trên
cổ một cô gái tuổi dậy thì.

Nói đến Thất Khê, ai cũng biết tới tiệm vịt quay của lão Cấm Vẩu.

Những con vịt giống Bắc Kinh, to béo nung núc, quay vàng mượt, thơm
lựng. Đi kèm với vịt quay là thứ rượu nếp cất khéo, dầm với táo tàu và long
nhãn. Cả rượu lẫn cái nhắm trông đều rất đói mắt. Mà từ mắt đến miệng chỉ
cách nhau có đúng bằng một ngón tay.

Trịnh gặp Cấm Vẩu ở Thất Khê trong quán của lão. Chính lão đã tổ chức

cho Trịnh buôn thuốc phiện.

Nói về việc buôn á phiện lại cũng phải kể đến Thất Khê, bởi đây là nơi

công an và thuế vụ ít để ý đến nhất. Nếu muốn bắt người buôn thuốc phiện,
trước hết người ta nghĩ ngay tới hướng Mèo Vạc, Điện Biên, Sơn La – chứ
có ai nghĩ tới phía Bắc là đất Quốc Khánh, bước thêm một bước nữa đã là
khu tự trị Choang – Trung Quốc. Chao ôi! Cái đất ấy nào có thiếu gì thuốc
phiện. Đường dây thuốc phiện của lão Cấm Vẩu bắt đầu từ đấy.

Mối hàng mỗ lo. Vốn mỗ chi, Cấm Vẩu nói với Trịnh, khi hai người ngồi

trên một tảng đá, giữa dòng sông Bắc Khê – địa chỉ giao hàng mỗ tổ chức.
Mày chỉ đưa hàng, về đây là lĩnh tiền công. Có làm được không?

- Tôi làm được.

- Mày làm cách nào?

- Tôi may cái ba lô hai đáy, trên đựng xà phòng, pin đèn, khăn mặt, dưới

là hàng của ông.

- Ngu như chó. Làm thế công an nó ngửi thấy liền. Mày phải làm thế

này! Nghe đây. Từ Hà Nội lên mày mang hàng bách hóa. Khi mày về xuôi
mày buôn sắn củ, hàng nằm trong ruột các củ sắn. Được chứ?

- Dạ! Được. Ông thật là cao kiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.