NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 88

Cũng nhờ tôi biết giữ gìn như thế nên ông Ký Sinh mới tin tôi. Ai đã gặp

ông Ký Sinh một lần đều không dám coi thường ông ấy. Ông này thấp bé,
đầu to, mắt rất tinh nhanh. Phàm những người như thế là ghê gớm lắm. Làm
đảo lộn thế giới xưa nay thường là những người thấp bé.

Ngày đầu buôn thuốc phiện, tôi chỉ dám đi mỗi chuyến một vài ký.

Thuốc phiện gói rong mo cau, gói thêm một lần vải mưa nữa rồi cho vào túi
chàm, vùi trong toa than. (Hồi đó tàu hỏa chạy bằng than đá). Chuyến đầu
tiên, sợ hết vía. Tàu về đến Hà Nội, tôi xách cái túi chàm lem luốc bụi than,
đi ra cửa ga. Mới đi được mấy bước đã thấy một thằng đội mũ phớt, đeo
kính đen hai tay đút trong túi áo măng tô, đi kè kè bên cạnh. “Chuyến này
chắc chết”. Nghĩ thế tôi ngoặt sang phải, theo đường ray, đi về hướng Khâm
Thiên, tính nước liều. “Mày mà theo ông quãng nữa là ông khả (giết). Chỉ
một cú đá là mày đã đi chầu ông bà ông vải”. Không ngờ thằng kia vỗ vỗ
vào cái túi của tôi rồi đặt một ngón tay trỏ lên miệng (ý nói: “Đây biết tất
cả, không hở cho ai biết đâu”) và nó đi. Tôi thở đánh phào một tiếng.

Tôi thoát cú ấy, nhưng sự thực là không thoát. Tôi như con cá trong

chậu. Người ta muốn bắt lúc nào chết lúc ấy. Cái nghề buôn thuốc phiện,
nếu đã bị theo dõi thì không được tiếp tục nữa, phải tạm nghỉ một thời gian.
Mấy chuyến sau đó, tôi không mang lạng phiện nào. Nhưng lại chính cái
thằng mật thám ấy vỗ vai tôi ở Vân Nam “Ông chủ bảo anh cứ tiếp tục đi.
Đừng sợ”, tôi hỏi: “Ông chủ nào?” hắn lại đặt một ngón trỏ lên môi. Lần
này thì tôi nhận ra hắn. Hắn chính là một đứa trong đội áp tải hàng của sở
mật thám Bắc Kỳ. Một tháng đôi lần, tàu tôi có chở hàng cho bọn này. Lô
hàng của chúng gồm vài ba cái thùng bằng sắt tây, có cặp chì cẩn thận, vì
mỗi thùng nặng tới hai trăm cân. Ai dám buôn một chuyến dăm sáu trăm
cân thuốc phiện? Vốn liếng đâu? Tiêu thụ cách nào cho khỏi lộ? Khi biết
chuyện này tôi sợ đến tháo mồ hôi hột. Quả là tôi đã vuốt phải râu hùm. Vô
tình tôi chạm vào lãnh địa của một ông vua, ông chúa nào đấy. Ông chủ nào
dám buôn mỗi chuyến chừng ấy thuốc phiện tức là ông ấy có quyền muốn
ai chết, phải chết. Ấy chính là ông Ký Sinh.

Tên ông ấy là Sinh. Còn “Ký” là một chức danh, một đẳng cấp ở các bãi

vàng. Ký là gửi gắm, là phó thác. Mỗi bãi vàng chỉ có một ông Ký thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.