NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 397

Nguyệt Lượng gật đầu, “Sáng nay thức trễ, không ăn sáng, vừa lúc nhìn

thấy cậu có một quả táo, sao thế?”

“Sao cậu lại có thể ăn quả táo của tớ!” Vương Thiến Thiến bắt đầu rít

gào.

Vẻ mặt của Nguyệt Lượng lập tức tươi cười lên nói: “Hai chúng ta là ai

với ai chứ, không phải chỉ ăn táo của cậu thôi sao? Tớ thấy cậu không ăn,
để ở đó sợ sẽ bị hư, tớ có lòng tốt giúp cậu ăn luôn.”

“Cậu có biết đó là của ai tặng cho tớ không?”

“Ai tặng thì cũng vậy thôi, không ăn chính là lãng phí lương thực, lãng

phí lương thực là có lỗi.”

“Cậu trả cho tớ!” Bàn tay nắm lấy áo của Nguyệt Lượng lại tăng thêm

một chút lực. Nếu đây không phải trong phòng ngủ, mà là một nơi rộng lớn
khác, chắc Vương Thiến Thiến sẽ tức giận đến lăn lộn trên mặt đất.

“Không phải chỉ là một quả táo sao?” Nguyệt Lượng bắt lấy tay cô,

muốn làm cho cô nới lỏng ra một chút.

“Đó là của học tỷ tặng cho tớ………..” Vương Thiến Thiến càng nghĩ

càng giận, nắm lấy Nguyệt Lượng lắc qua, lắc lại; lắc qua, lắc lại……….

“Khụ khụ….. Khụ…… Cứu mạng………..” Nguyệt Lượng bị Vương

Thiến Thiến lắc đến choáng váng đầu óc, không ngừng cầu xin tha thứ mới
làm cho Vương Thiến Thiến ngừng lại. Nguyệt Lượng chỉnh lại áo, thở hổn
hển mấy hơi nói: “Thế…… Tớ đi nói với chị ấy kêu chị ấy cho cậu một quả
nữa thì được rồi………..”

“Có tác dụng gì chứ? Lễ giáng sinh cũng đã qua rồi…………” Nói một

hồi, Vương Thiến Thiến lại nước mắt lưng tròng nhìn Nguyệt Lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.