NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 111

đời không phiền tôi nhiều quá, và đã thành công - và cái đó sao mà tội
nghiệp.

Trung bình, tôi là như thế đấy, kể từ khi rời ghế nhà trường. Trung

bình ở trường đại học và trong công việc; trung bình trong tình bạn, trung
tín, tình yêu; trung bình, không nghi ngờ gì, trong cả tình dục. Có một bản
khảo sát về các tay lái ô tô vài năm trước đã chỉ ra rằng chín mươi lăm
phần trăm được hỏi nghĩ họ là tay lái loại “hơn trung bình”. Nhưng theo
định luật về tính trung bình, hầu hết chúng ta nhất định là loại trung bình.
Chẳng phải nói thế để thấy dễ chịu gì hơn. Cái từ tự nó vang lên thôi. Trung
bình trong cuộc sống: trung bình trong sự thật; trung bình về phẩm hạnh.
Phản ứng đầu tiên của Veronica khi gặp lại tôi là chỉ ra tôi bị rụng tóc. Đấy
là ít nhất có thể rồi đấy.

Email nàng gửi đáp lời xin lỗi của tôi viết: “Anh đúng là chẳng hiểu gì

cả, phải không? Thế thì anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu." Tôi chẳng
thể than phiền được về chuyện này. Thậm chí tôi còn thấy mình mong mỏi
thảm hại rằng nàng sẽ gọi tên tôi trong một trong hai câu ấy của nàng.

*

* *

Tôi băn khoăn mãi chuyện làm thế nào Veronica lại tiếp tục sở hữu

bức thư của tôi. Có phải là Adrian để lại cho nàng mọi thứ của cậu ấy trong
chúc thư? Thậm chí tôi còn chẳng biết cậu ấy có lập di chúc hay không. Có
lẽ cậu ấy kẹp nó trong quyển nhật ký, và nàng tìm thấy nó trong đó. Không,
tôi chưa suy nghĩ được cho rõ ràng. Nếu sự thể là như vậy, cô Ford hẳn đã
thấy nó - và thế thì cô cũng sẽ chẳng để lại cho tôi 500 bảng đâu.

Tôi băn khoăn không rõ vì sao Veronica vẫn chịu khó trả lời email của

tôi, trong khi nàng vẫn làm ra vẻ khinh miệt tôi hoàn toàn. Ờ thì, có thể
nàng không khinh miệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.