NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 117

chính chúng ta? Bởi cũng như mọi thay đổi chính trị và lịch sử không sớm
thì muộn đều gây thất vọng, tuổi trưởng thành cũng thế mà thôi. Đời cũng
thế mà thôi. Đôi khi tôi nghĩ mục đích cuộc đời là buộc ta phải chấp nhận
mất mát chung cục của nó bằng cách vắt kiệt sức ta, bằng cách chứng minh,
dù cho có mất bao lâu, rằng đời chẳng phải chỉ toàn là màu hồng.

*

* *

Tưởng tượng xem ai đó, đêm muộn, hơi say, viết thư cho một cô bạn

gái cũ. Anh ta viết địa chỉ lên phong thư, dán một con tem, tìm cái áo
khoác, đi bộ ra hòm thư bưu điện, nhét thư vào trong đó, đi bộ về nhà và
lên giường đi ngủ. Có nhiều khả năng anh ta không làm cái đoạn cuối đó,
phải không? Anh ta có thể để bức thư đó lại để gửi vào sáng hôm sau. Và
rồi, cũng có thể, suy nghĩ lại. Thế thì lại có rất nhiều để mà nói về thư điện
tử, về sự bồng bột, sự tức thời, thật với cảm xúc, thậm chí cả những vụ hớ
của nó nữa. Suy nghĩ của tôi - nếu nói thế không quá lời - là như thế này:
tại sao phải để ý tới lời Margaret trong chuyện này? - cô ấy thậm chí còn
chẳng có ở đó, và chỉ có thể có các định kiến mà thôi. Thế nên tôi gửi một
email cho Veronica. Tôi đặt tiêu đề “Câu hỏi”, và hỏi cô ấy thế này: “Em có
nghĩ hồi đó tôi yêu em không?” Tôi ký tắt bằng các chữ cái đầu và nhấn nút
Gửi trước khi kịp đổi ý.

Tôi tuyệt không hề mong sẽ có thư phúc đáp vào sáng hôm sau. Lần

này nàng không xóa tiêu đề thư của tôi. Lời đáp của nàng viết: “Nếu anh
cần phải hỏi câu này thì câu trả lời là không. V.”

Chuyện này có lẽ nói lên điều gì đó về trạng thái đầu óc tôi bởi tôi

thấy lời đáp này bình thường, đúng ra là động viên rất nhiều.

Chuyện này có lẽ nói lên điều gì khác bởi phản ứng của tôi là gọi điện

cho Margaret kể cho cô ấy về trao đổi này. Có một khoảng lặng, rồi vợ cũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.