NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 119

chứng minh mi không phải một thằng tồi như nàng vẫn nghĩ, và nàng sẵn
lòng, chấp nhận những gì mi chứng tỏ thì sao?

Hoặc có lẽ động cơ của tôi nảy sinh từ hướng hoàn toàn ngược lại, và

chẳng phải về quá khứ mà có khi là tương lai. Như phần lớn mọi người, tôi
có những điều mê tín gắn vào với việc lên đường đi một chuyến xa. Ta có
thể biết rằng theo thống kê đi máy bay thì còn an toàn hơn cả đi bộ tới cửa
hàng ngay đầu phố. Dù vây, trước khi đi đâu tôi vẫn làm những việc như là
trả hóa đơn, giải quyết thư từ, điện thoại cho ai đó thân thiết.

“Susie, mai ba đi vắng.”

“Vâng, con biết, ba. Ba bảo con rồi mà.”

“Ba bảo rồi à?”

“Vâng.”

“Ừ thì, chỉ để tạm biệt thôi mà.”

“Con xin lỗi, ba, bọn trẻ con đang làm ồn quá. Ba vừa nói gì cơ?”

“Ờ, không có gì đâu, nói lại là ba yêu chúng nó.”

Bạn làm cái đó là vì chính bản thân mình, tất nhiên. Bạn muốn để lại

ký ức cuối cùng đó, và làm sao cho nó dễ chịu. Bạn muốn được người khác
nghĩ tốt - trong trường hợp máy bay của bạn hóa ra chính là thứ ít an toàn
hơn so với đi bộ ra cửa hàng đầu phố.

Và nếu đây là cách ta cư xử trước một kỳ nghỉ đông năm đêm ở

Mallorca, thì vì sao lại không nên có một thứ thủ tục vẫn hay được thực
hiện vào quãng cuối đời, khi chuyến đi cuối cùng ấy - cái bánh xe lăn tự
động qua tấm rèm phòng hỏa táng kia - đang lại gần? Đừng trách móc tôi,
hãy nhớ đến tôi nhiều. Hãy kể với mọi người rằng bạn quý mến tôi, rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.