NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 134

* *

Những kẻ-chối-từ-thời-gian nói: bốn mươi chẳng là gì, ở tuổi năm

mươi mi đang lúc phong độ nhất, sáu mươi là tuổi bốn mươi lần nữa, và cứ
thế. Tôi biết cái này rất rõ: rằng có thời gian khách quan, nhưng còn có cả
thời gian chủ quan, cái loại bạn đeo ở mặt trong cổ tay, ngay cạnh mạch
máu của bạn. Và thứ thời gian cá nhân này, còn là thời gian thật, được đo
trong mối quan hệ của bạn với ký ức. Thế nên khi điều lạ lùng này xảy ra -
khi những ký ức mới bỗng dưng đến với tôi - thì như thế, vào đúng lúc ấy,
thời gian được đảo ngược dòng. Như thể, vào đúng lúc ấy, con sông chảy
ngược về nguồn.

*

* *

Tất nhiên, tôi đến hơi quá sớm, thế nên tôi xuống tàu trước một bến và

ngồi trên ghế băng đọc một tờ báo miễn phí. Hoặc ít nhất là nhìn chằm
chằm vào nó. Rồi tôi lên tàu đến bến kế tiếp, nơi cầu thang cuốn đưa tôi lên
một sảnh bán vé thuộc về phần London lạ lẫm với tôi. Khi đi qua rào ngăn
tôi thấy một dáng người và một cách đứng đặc biệt. Lập tức, nàng quay lại
và bước đi. Tôi đi theo nàng qua bến xe buýt vào một phố nhỏ nơi nàng mở
khóa một chiếc ô tô. Tôi ngồi vào ghế bên và nhìn sang. Nàng đã nổ máy
rồi.

“Buồn cười nhỉ. Tôi cũng có một chiếc Polo.”

Nàng không đáp. Lẽ ra tôi chẳng nên ngạc nhiên. Dựa theo hiểu biết

và ký ức của tôi về nàng, dù là nó có quá đát, nói chuyện-trong-xe là điều
Veronica không bao giờ làm. Cả tôi cũng không - dù tôi chỉ biết chứ không
giải thích rõ được chuyện đó.

Hôm ấy trời chiều vẫn nóng. Tôi mở cửa sổ xe phía bên mình. Nàng

liếc về phía tôi, nhíu mày. Tôi đóng cửa sổ lại. Ờ thì thôi, tôi đành tự nhủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.