NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 138

“Có phải họ được chăm-sóc-trong-cộng- đồng hay gì đó không?”

Đầu tôi đập vào chỗ tựa đầu của ghế khi Veronica đột nhiên thả phanh

ra. Nàng lái như đua quanh một hai khối nhà, lao xe qua các lằn giảm tốc
độ như thế nó là con ngựa đua vượt rào. Cái lối sang số, hoặc chẳng buồn
sang số, thật kinh khủng. Chuyện này kéo dài khoảng bốn phút, rồi nàng
đổi hướng vào một chỗ đỗ xe, leo một bánh trước lên lề đường trước khi lại
nảy xuống.

Tôi thấy tôi đang nghĩ thần: Margaret luôn là một tài xế dễ chịu.

Không chỉ an toàn, mà còn đối xử với xe cộ một cách tử tế. Trở lại cái hồi
nảo hồi nào tôi học lái xe ấy, thầy hướng dẫn giải thích cho tôi rằng khi
sang số, ta phải điều khiến phanh và cần số nhẹ nhàng và êm tới mức đầu
hành khách không xê dịch một xăng ti mét nào quanh cột sống. Tôi bị ấn
tượng về chuyện này, và thường xuyên để ý khi người khác chở tôi. Nếu
sống với Veronica, khéo tôi phải đi gặp bác sĩ nắn xương hằng tuần mất.

“Anh đúng là chẳng hiểu gì cả, phải không? Thế thì anh sẽ chẳng bao

giờ hiểu được đâu.”

“Tôi cũng không nhận được giúp đỡ nhiều cho lắm.”

Rồi tôi nhìn thấy họ - cho dù họ là ai đi nữa - đang tiến về phía tôi. Đó

là lý do của cái trò này: đón đầu họ lần nữa. chúng tôi ở kế bên một cửa
hàng và một tiệm giặt là, trên vỉa hè đối diện là một quán bar. Người đàn
ông đeo phù hiệu - “người chào mời”, đó chính là từ tôi đang tìm nãy giờ,
anh chàng vui nhộn ở lối vào một quầy vui chơi giải trí khuyến khích bạn
bước vào xem cô nàng có râu hoặc con gấu trúc hai đầu - anh ta vẫn dẫn
đầu đoàn người. Bốn người còn lại giờ đang vây quanh anh thanh niên mặc
quần soóc, vậy thì anh ta đúng là đi cùng với họ. Kiểu như là nhân viên
chăm sóc. Lúc này tôi nghe thấy anh ta nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.