NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 156

* *

Đầu tiên tôi cho đó là một email cũ, bị gửi lại do có lỗi gì đó. Nhưng

đầu đề thư vẫn được để lại đó: “Lời xin lỗi”. Phía dưới, thư của tôi không
bị xóa. Thư đáp của nàng viết “Anh vẫn chẳng hiểu gì cả. Anh chưa bao
giờ, và sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Thế nên thôi cả chuyện cố gắng
đi.”

Tôi để đoạn trao đổi ấy lại trong hòm thư đến và thỉnh thoảng mang ra

đọc lại. Nếu chưa phải là đã quyết định chọn hỏa táng rồi rắc tro đi, hẳn tôi
sẽ dùng cái câu ấy làm văn bia trên một tấm đá trần hoặc đá hoa cương:
Tony Webster - Ông đã chẳng bao giờ hiểu ra điều ấy. Nhưng như thế sẽ
quá ư thống thiết, thậm chí là tủi thân. Thế còn câu “Giờ đây ông phải tự lo
lấy thân mình thôi” thì sao? Cái này có lẽ hay hơn, đúng hơn. Hoặc có thể
tôi sẽ trung thành với: “Ngày nào cũng là Chủ nhật”.

Đôi khi, tôi lái xe trở lại cửa hàng và quán bar. Đấy là những nơi tôi

luôn có một cảm thức yên lòng, mặc dù nghe ra thì thật lạ lùng; đó cũng là
cảm thức về một mục đích, có lẽ là mục đích tử tế cuối cùng của đời tôi.
Vẫn như trước, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình đang lãng phí thời gian. Đây
vẫn chính là điều tôi phải dành cho thời gian của mình. Và cả hai đều là nơi
thân thiện - ít nhất, thân thiện hơn những nơi tương tự ở chỗ tôi sống. Tôi
chẳng có kế hoạch nào: Thế thì có gì mới mẻ? Tôi đã chẳng có “kế hoạch”
gì từ nhiều năm rồi. Và sự thức tỉnh cảm xúc của tôi - nếu nó từng là như
vậy - về phía Veronica hầu như không thể tính là một kế hoạch. Ngắn gọn
hơn là, cơn bốc đồng bệnh hoạn, phụ lục cho một câu chuyện lịch sử ngắn
về nhục nhã.

Một hôm, tôi nói với người đứng bar, “Anh có thể làm được cho tôi

khoai tây chiên mỏng hơn để thay đổi một chút không?”

“Ý ông là sao cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.