NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 19

- đã có - một chuỗi trách nhiệm cá nhân, mà tất cả đều cần thiết, nhưng
chẳng mấy chốc trở thành một chuỗi nơi ai cũng có thể dễ dàng đổ lỗi cho
mọi người khác. Nhưng tất nhiên, mong muốn quy trách nhiệm của trò có
thể là một suy nghĩ riêng theo kiểu của trò hơn là một phân tích công bằng
về điều đã xảy ra. Đó là một trong những vấn đề trọng tâm của lịch sử, phải
không, thưa thầy? Câu hỏi về diễn giải chủ quan đối đầu với diễn giải
khách quan, sự thật là chúng ta cần phải biết lịch sử của nhà sử học thì mới
hiểu được cái phiên bản đang được đặt trước mặt ta kia.”

Có một khoảng lặng. Mà không, cậu ấy không hề làm trò tườu, không

một chút nào.

Thầy Joe Hunt Già nhìn xuống đồng hồ đeo tay và mỉm cười. “Finn,

năm năm nữa tôi về hưu. Và tôi sẽ rất vui lòng giới thiệu nếu trò muốn tiếp
quản." Và thầy cũng chẳng hề đùa.

*

* *

Một sáng tập trung toàn trường, thầy hiệu trưởng, với cái giọng ảm

đạm vẫn được để dành cho các vụ đuổi học và các trận thể thao thua thảm,
đã thông báo rằng thầy mang tin buồn, ấy là Robson lớp Khoa học khối sáu
đã qua đời cuối tuần qua. Trên nền rì rầm những tiếng thì thào hoang mang,
thầy bảo với chúng tôi rằng Robson đã bị lìa cành khi đương độ tuổi hoa,
rằng cái chết của cậu là một mất mát đối với cả trường, và rằng tất cả chúng
tôi sẽ dự tượng trưng đám tang của câu ta. Tức là thầy nói mọi chuyện, trừ
chuyện chúng tôi muốn biết: như thế nào, vì sao, và có phải hóa ra đó là
một vụ án mạng không, do kẻ nào.

“Eros và Thanatos,” Adrian bình luận trước khi giờ học đầu tiên trong

ngày bắt đầu. “Thanatos lại thắng lần nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.