NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 22

nếu có một lời hứa hẹn ẩn ngầm, có lẽ thậm chí là hợp lý, rằng Tình Yêu
hẳn là đang tới.

Đây là một trong những nỗi sợ khác của chúng tôi: Cuộc Sống hóa ra

sẽ chẳng hề giống như trong Văn Chương. Hãy nhìn bố mẹ chúng tôi xem -
họ có phải là cái thứ trong Văn Chương không? Cùng lắm là họ thiết tha
được như người đứng nhìn và kẻ bàng quan, một phần của tấm phông sân
khấu xã hội trên đó những điều có thực, đúng và quan trọng diễn ra. Như
thế nào cơ? Tất cả mọi điều Văn Chương vẫn nói: tình yêu, tình dục, đạo
đức, tìm bạn, hạnh phúc, chịu đựng, phản bội, ngoại tình, thiện và ác, người
hùng và kẻ bất lương, tội lỗi và vô tội, tham vọng, quyền lực, công lý, cách
mạng, chiến tranh, cha và con trai, mẹ và con gái, cá nhân chống lại xã hội,
thành công và thất bại, án mạng, tự tử, chết chóc, Chúa. Và những con
chim cú. Tất nhiên, còn có những loại văn chương khác nữa - lý thuyết, tư
quy chiếu, tự truyện sướt mướt, nhưng đấy chỉ là thủ dâm không xuất tinh
thôi. Văn chương thực thụ nói lên sự thật về mặt tâm lý, cảm xúc và xã hội
và được bày tỏ bằng hành động và suy nghĩ của các nhân vật chính; tiểu
thuyết nói về nhân vật phát triển qua thời gian. Dù sao thì đấy là những gì
thầy Phil Dixon nói với chúng tôi. Và kẻ duy nhất - ngoài Robson - mà
cuộc đời cho đến giờ có chứa đựng điều gì đáng viết thành tiểu thuyết một
chút chính là Adrian.

“Vì sao mẹ mày bỏ bố mày?”

“Tao không biết.”

“Mẹ mày có tay nào khác không?”

“Bố mày bị cắm sừng à?”

“Bố mày có bồ không?”

“Tao không biết. Họ nói là khi nào lớn hơn tao sẽ hiểu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.