“Đúng, tôi đã khá sợ là trò sẽ nói vậy. Ừ thì, miễn sao trò nhớ được
rằng đó cũng là những điều tự hoang tưởng của kẻ chiến bại. Simson thì
sao?”
Colin được chuẩn bị khá hơn tôi. “Lịch sử là một chiếc sandwich hành
sống, thưa thầy.”
“Tại sao lại thế?”
“Nó chỉ lặp đi lặp lại thôi, thưa thầy. Nó ợ. Chúng ta vừa được thấy nó
hết lần này đến lần khác suốt cả năm học. Cùng một câu chuyện cũ, cùng
một dao động cũ giữa bạo quyền và nổi dậy, chiến tranh và hòa bình, thịnh
vượng và nghèo đói.”
“Hơi nhiều để một cái sandwich chứa nổi, trò có thấy thế không?”
Chúng tôi cười quá mức so với yêu cầu, một cơn kích động cuối-học-
kỳ.
“Finn?”
‘“Lịch sử là tính chắc chắn được sản sinh vào thời điểm những khiếm
khuyết của trí nhớ gặp những thiếu sót của tư liệu.”
“Là như thế, thật vậy sao? Trò tìm thấy cái đó ở đâu thế?”
“Lagrange, thưa thầy. Patrick Lagrange
. Ông này người Pháp.”
“Vậy thì lẽ ra ta phải đoán được. Cậu có vui lòng cho chúng ta một ví
dụ chăng?”
“Vụ tự tử của Robson, thưa thầy.”
Có một tiếng lấy hơi rõ rệt và cái quay đầu hấp tấp nào đó. Nhưng
thầy Hunt, cũng như các thầy giáo khác, dành cho Adrian một vị thế đặc