NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 27

Chúng tôi viết thư cho nhau, như mọi người - kể cả những người trẻ tuổi -
vẫn làm ngày ấy. Nhưng chúng tôi ít kinh nghiệm về hình thức thể hiện, vì
thế một đường vòng vo ngượng ngập thường rào trước bất cứ cơn vội vã
nào về nội dung. Có một dạo, bắt đầu một bức thư bằng câu, “Nhân dịp
nhận được lá thơ ngày 17 cùng tháng” có vẻ khá là dí dỏm.

Chúng tôi thề thốt gặp nhau đủ cả ba thằng mỗi lần rời trường đại học

về nhà vào kỳ nghỉ; nhưng không phải khi nào cũng được vậy. Và việc viết
cho nhau có vẻ như đã xác định rõ được động lực trong quan hệ của chúng
tôi. Nhóm ba người ban đầu viết ít thường xuyên và ít nhiệt thành cho nhau
hơn là cho Adrian. Chúng tôi muốn giành được sự chú ý, sự tán thành của
cậu ấy; chúng tôi tranh thủ cậu ấy, và kể cho cậu ấy những chuyện tốt đẹp
nhất của mình trước đã; chúng tôi mỗi thằng đều nghĩ mình là người - và
xứng đáng được - thân thiết nhất với cậu ấy. Và mặc dù đứa nào cũng tự kết
thêm bạn mới, chúng tôi theo cách nào đó vẫn nghĩ rằng Adrian thì không:
ba thằng tôi vẫn là bạn thân gần gũi nhất với cậu ấy, rằng cậu ấy phụ thuộc
vào chúng tôi. Chẳng phải chuyện này chỉ nhằm che đậy sự thật rằng chúng
tôi phụ thuộc vào cậu ấy hay sao?

Và cuộc sống nắm quyền kiểm soát, và thời gian tăng tốc. Nói cách

khác, tôi kiếm được một cô bạn gái. Tất nhiên, tôi cũng đã gặp một vài cô
trước đó, nhưng hoặc là kiểu tự tin của họ làm tôi cảm thấy vụng về, hoặc
cái bối rối của họ chất chồng thêm lên cái bối rối của tôi. Hẳn là có một thứ
mật mã nam tính bí mật nào đó, được truyền từ những cậu chàng hai tư tuổi
hào hoa cho những thằng mười tám bẽn lẽn rụt rè, cái mà, một khi đã làm
chủ được, nó khiến bạn có thể “cưa” bọn con gái và, ở hoàn cảnh nào đó,
sướng” với bọn nó. Nhưng tôi chưa bao giờ học hoặc hiểu được cái đó, và
chắc giờ vẫn vậy. “Kỹ thuật” của tôi cốt yếu ở chỗ không có kỹ thuật nào;
những người khác, đúng là không nghi ngờ gì, lại coi đấy là vụng. Thậm
chí con đường mòn được coi là đơn giản như thích-uống-gì-không-muốn-
nhảy-chứ tôi-đưa-em-về-nhé-uống-cà-phê-được-chứ? cũng đòi hỏi trò đóng
vai dũng cảm mà tôi chịu không thể nào làm được. Tôi chỉ lượn lờ và cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.