NGHE MÙI KẾT THÚC - Trang 33

“Mình được nghe kể thế,” tôi nói yếu ớt. Từ miệng thầy Dixon, câu ấy

có vẻ dí dỏm và thông thái; từ tôi thì chỉ thấy khôi hài.

“Các nhà thơ không bị cạn kiệt chất liệu giống như cánh tiểu thuyết

gia đâu,” nàng giảng cho tôi. “Bởi vì họ không bị phụ thuộc vào chất liệu
theo cùng một cách. Và cậu đang đối xử với ông ấy như một nhà động vật
học, chẳng phải sao? Nhưng thậm chí cả các nhà động vật học cũng không
chán bọn thú đâu, đúng không?”

Nàng nhìn tôi với một bên mày nhướng lên trên cả gọng kính. Nàng

sinh trước tôi năm tháng và đôi khi có cảm giác như trước đến năm năm.

“Đấy chỉ là lời thầy giáo Anh ngữ của mình nói thôi.”

“Ờ, bây giờ cậu đã lên đại học rồi, chúng mình phải làm cho cậu tự

nghĩ lấy chứ, phải thế không?”

Có gì đó nơi cái từ “chúng mình” này làm cho tôi nghi ngại mình hiểu

mọi chuyện sai hết cả. Nàng chỉ đang cố cải tạo tôi và tôi là ai mà phản đối
chứ? Một trong những điều đầu tiên nàng hỏi tôi là vì sao tôi đeo đồng hồ
quay mặt vào trong cổ tay. Tôi không thể giải trình được, thế là tôi quay
mặt nó lại, để giờ ra phía ngoài, như những người bình thường, trưởng
thành vẫn làm.

Tôi dần tự tạo thói quen dễ chịu là học hành, dành thời gian rỗi cho

Veronica và, lúc trở về phòng trọ sinh viên của tôi, thủ dâm dữ dội với
những mộng tưởng về nàng xoạc ra phía dưới tôi hoặc cong mình bên trên
tôi. Sự gần gũi hằng ngày khiến tôi tự hào biết được về trang điểm, về
chính sách trang phục, dao cạo phụ nữ, và bí ẩn cùng hậu quả của những kỳ
kinh nguyệt. Tôi thấy mình ghen tị với thứ nhắc nhở đều đặn về cái gì đó
rất mực nữ tính và cụ thể, kết nối chặt chẽ với chu kỳ vĩ đại của tự nhiên.
Chắc hẳn tôi cũng từng diễn đạt tệ hại như thế này những lúc thử giải thích
về cảm xúc ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.